“Người đã đến đông đủ chưa?”
Phi Cơ chắp tay, cung kính vái tượng Phật vài cái, cắm ba cây nhang dài rồi ung dung xoay người, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt non nớt của từng thiếu niên.
“Đủ rồi.”
Hung Nhân Kiệt bước lên nói nhỏ bên tai Phi Cơ: “Chúng ta đã canh giữ ngã tư rất chặt. Khi bọn hắn đi ra, xác định không có cớm đi theo.”
Phi Cơ gật đầu. Cả hai đều biết Tô Bình Nam rất coi trọng kế hoạch này, vì vậy có thể nói rằng bọn hắn đã nỗ lực rất nhiều, những gì bọn hắn muốn là sự hoàn hảo.