Thôi Kỷ Hiền mỉm cười, nhìn về phía Lục Viễn nãy giờ im lặng. Ngay từ lúc bắt đầu bữa tiệc, Lục Viễn vẫn đứng đó như một nhân viên an ninh bình thường, lẳng lặng quan sát hết thảy.
Nam nhân bước đến đằng sau Thôi Hạo Vũ vẫn còn đang giải thích. Dưới ánh mắt kinh hãi của tất cả mọi người, hắn cố định đối phương bằng một cú khóa chéo tiêu chuẩn, sau đó hắn lấy ra một cái ống màu trắng đâm vào cổ Thôi Hạo Vũ.
Một thứ chất lỏng chậm rãi rót vào mạch máu của đối phương.
Thôi Hạo Vũ khua tay múa chân liều mạng giãy giụa, ánh mắt cầu khẩn nhìn người trong dòng họ của mình, nhưng rất nhanh cảm giác hôn mê đã khiến hắn hoàn toàn bất tỉnh.
“Còn ai muốn rời đi nữa không?”