A Thủy đang chạy trốn cảm thấy phổi của mình như muốn nứt ra. Đã lâu rồi hắn không vận động cường độ cao như vậy, cơ thể đã phát ra cảnh cáo đối với hắn.
Hắn không dừng lại.
Chạy chưa chắc sẽ chết, nhưng không chạy nhất định sẽ xong đời.
A Thủy đã nhìn thấy bóng dáng của Thiểm Diệu, trên người lập tức có sức lực hơn, co cẳng chạy thật nhanh.
Tiềm lực của con người đúng là vô tận. A Thủy ít khi rèn luyện, luôn tự cho mình là thông minh lại có thể chạy nhanh như thế, hơn nữa còn có thể nói chuyện: “Thiểm Diệu, đầu óc ngươi toàn bã đậu à? Ngươi dám đuổi tận giết tuyệt trên địa bàn của ta?”