“Không thể nào.” Chiêm Triệu Hanh điên cuồng mở ra xem.
Bên trên viết rất rõ ràng. Chiêm Bằng Phi được bổ nhiệm làm chủ tịch tập đoàn Chiêm thị.
Còn Chiêm Triệu Hanh bởi vì “gây thiệt hại lớn đến danh tiếng và tài sản của tập đoàn” mà bị sa thải.
“Tại sao lại có thể như vậy? Không! Ta không có thua.” Chiêm Triệu Hanh điên cuồng hẳn lên: “Chỉ cần trong tay của ta còn cổ phần, ngươi cũng đừng hòng muốn làm gì thì làm.”
Chiêm Bằng Phi mỉm cười, tiến đến bên tai Chiêm Triệu Hanh: “Ta đã sớm đoán được điều này. Cho nên, ta đã giao chứng cứ ngươi tham ô công quỹ và trốn thuế cho đồn cảnh sát. Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, hoặc là ngồi tù giống đại bá của ta, hoặc đầu óc có vấn đề mà vào viện tâm thần.”