Trần Diệu Thái thì lắc đầu, hắn hiểu Đái Phụng Ni hơn ai hết! Một nữ nhân nhưng linh hồn là nam nhân!
“Nhưng-——” Sư Gia Tô cố gắng tìm lời, nhưng lại cảm thấy những lời đó thật nhạt nhẽo, vô dụng trước mặt chủ nhân không theo lẽ thường này!
“Nhưng gì? Ngươi còn muốn nói gì nữa?” Đái Phụng Ni lười biếng đưa đứa bé cho bảo mẫu nam Trần Diệu Thái.
Trần Diệu Thái vội vàng bế đứa bé đi thay tã.
Sư Gia Tô nghiến răng nói: “Nhưng ngươi nghĩ vậy, người khác lại không nghĩ vậy!”