Trương Cửu Đỉnh nhìn cửa sổ trên đầu Đại Thanh Hùng: "Hùng tử, có cần ta đóng cửa sổ giúp ngươi không? Ta nhớ ngươi không chịu được gió, cũng không chịu được mưa."
Đại Thanh Hùng suýt nữa thì khóc. "Hùng tử" là tên thân mật của hắn, cũng là cái tên mà Trương Cửu Đỉnh thích gọi nhất khi hắn bái sư. Lúc đó, vì đánh nhau nên Đại Thanh Hùng bị thương, sức khỏe không tốt, không chịu được gió lạnh, Trương Cửu Đỉnh lập tức dùng thuốc bắc tự chế để tắm cho hắn. Hơn nữa mỗi lần Đại Thanh Hùng nghỉ ngơi, Trương Cửu Đỉnh đều âm thầm đóng cửa sổ cho hắn.
"Đỉnh gia, ngươi..."
"Đừng nói nữa, để ta báo thù cho ngươi trước đã." Trương Cửu Đỉnh mặc trường bào xanh, xắn tay áo lên.
Đúng vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không biết tại sao hắn đột nhiên đứng ra cứu Đại Thanh Hùng.