Tên Trịnh Bách Vạn đáng thương cứ như vậy bị nữ hải tặc mặt sẹo kia lôi đi. Hắn vừa khóc vừa kêu gào, ôm chặt lấy chân những con tin khác, sống chết không chịu đi.
Cuối cùng, nữ hải tặc mặt sẹo trực tiếp vác hắn lên vai đi xuống.
Từ xa xa, vẫn có thể nghe loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết của hắn.
“Ha ha ha.” Đám hải tặc có mặt dường như rất thích thú với tiếng kêu thảm thiết này, bọn họ giống như đang đón Tết, trên mặt tràn đầy vui sướng và hưng phấn.
Đàm Linh Nhi thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, con mèo Ba Tư trong lòng nàng cũng bị tiếng kêu thảm thiết kia dọa sợ, nheo mắt nhìn đám đông, sau đó dùng lưỡi liếm liếm mu bàn tay Đàm Linh Nhi, Đàm Linh Nhi bị liếm đến mức cười khanh khách..