“Đúng vậy, em trai của ta rất có tiền đồ. Nhà họ Thạch chúng ta sau này còn trông cậy vào hắn làm vinh quang cửa nhà.” Thạch Ngọc Phượng có vinh cùng hưởng.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thái đại sư cau mày, nghĩ một đằng nói một nẻo, nhịn không được lại nhìn Thạch Chí Kiên một chút, thầm nghĩ: “Tướng mạo như vậy, quỷ thần khó dò. Nếu nói Thạch Ngọc Phượng và vị Ngũ tiên sinh này là nghịch thiên cải mệnh, vậy Thạch tiên sinh là cải mệnh nghịch thiên.”
Không coi tướng cho đám người Thạch Chí Kiên thì thôi, sau khi xem xong, Thái đại sư khó tránh khỏi tâm phiền ý loạn, rốt cuộc không còn tâm trạng ở lại thêm nữa. Ngay cả Thạch Ngọc Phượng bảo hắn chờ một lát để nàng trả phí xem phong thủy cho hắn, hắn cũng khoát tay nói không cần, nói mình còn chuyện cần làm, cùng với đệ tử vội vã rời đi.
Thạch Ngọc Phượng không ngờ vị Thái đại sư lại thú vị như vậy, không cần tiền thù lao.
Hào cà thọt nói: “Ta thấy người này có tiếng mà không có miếng. Đoán mệnh chẳng chính xác chút nào. Mặc kệ là đoán cho ta hay là cho A Kiên đều chênh nhau mười tám ngàn dặm. Hắn không cần tiền thù lao là đúng. Đoán thì trật, mặt mũi đâu mà lấy tiền?”