Người Hồng Kông rất truyền thống, người phản bội chủ nhân thường sẽ không được mọi người chấp nhận, cho nên ánh mắt mọi người nhìn Hồ Tuấn Tài cũng đầy khinh thường và coi rẻ.
Dưới ánh mắt khinh thường, coi rẻ của mọi người, Hồ Tuấn Tài theo bản năng rụt cổ lại, cười ngượng ngùng với những người khác, sau đó gãi đầu nhìn Thạch Chí Kiên: "Thạch tiên sinh, ta có thể nói vài câu được không?"
Lý do Thạch Chí Kiên trọng dụng lại Hồ Tuấn Tài, ngoài việc bản thân hắn có kiến thức luật sư chuyên nghiệp vững chắc, còn bởi vì chị gái Thạch Ngọc Phượng cực lực đề cử, nói người nào mà chẳng có lúc mắc sai lầm, biết sai sửa lỗi vẫn là đứa trẻ ngoan.
Hồ Tuấn Tài vô dụng này có phải là đứa trẻ ngoan hay không, Thạch Chí Kiên không biết, chỉ biết trước kia dùng hắn rất thuận tay, bây giờ mang hắn theo cũng chỉ là để khởi động trước trận đấu.
"Có gì muốn nói thì cứ nói." Thạch Chí Kiên bưng ly cà phê lên uống một ngụm, cảm thấy hơi lạnh.