Dù sao Từ Tam thiếu cũng là người bạn tốt nhất của Thạch Chí Kiên, lập tức phụ họa: "Đúng vậy! Đúng vậy! Là chúng ta thiển cận, không cân nhắc đến nhiều như vậy! Vẫn là Keswick tiên sinh có cảnh giới tư tưởng cao!"
Hoắc Đại thiếu và Tô Địch Văn mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì. Da mặt bọn hắn mỏng, không nói ra được những lời trái lương tâm như vậy.
"Nhưng xin Keswick tiên sinh yên tâm!" Thạch Chí Kiên tiếp tục nói: "Tối nay chúng ta chỉ mượn dùng bến tàu một chút thôi! Chuyện tranh giành bến tàu ở Hồng Kông là chuyện thường như cơm bữa. Nói nó là một trận đánh đấm đẫm máu, chi bằng nói nó là một môn thể thao thể hiện hormone nam tính trong giang hồ! Mọi người qua lại với nhau, hỏi han mẹ của đối phương, sau đó dùng nắm đấm để thể hiện mức độ tôn trọng đối với đối phương! Đánh càng hung hãn càng chứng tỏ đối phương khỏe mạnh cường tráng!"
"Ôi Chúa ơi, ta hiểu rồi! Giống như môn quyền Anh rất phổ biến ở phương Tây chúng ta phải không?"
"Đúng vậy! Nhưng không đeo găng tay đấm bốc!"