“Đương nhiên là tốt rồi.” Lôi Lạc cũng giở giọng trêu chọc: “Ngươi không biết Nhan Hùng kia nghe lời như thế nào đâu, còn giúp ta xoa bóp lưng nữa.”
Thạch Chí Kiên mỉm cười nhìn Nhan Hùng ở phía xa.
Nhan Hùng thấy Thạch Chí Kiên nhìn mình, không hiểu ý gì, nhưng dù sao cũng phải lịch sự một chút, vội vàng nháy mắt ra hiệu với Thạch Chí Kiên.
“Hiện tại, ngươi định đi đâu?”
“Đi gặp giám đốc sở cảnh sát.” Lôi Lạc nói với vẻ mặt tự hào. “Nói thật, lão già kia rất khó gặp, vậy mà tối nay hắn lại chủ động hẹn ta gặp mặt, ngươi nói xem ta có oai phong hay không?”