Dừng một chút, Nhan Hùng đứng dậy khỏi ghế, khoanh tay, thản nhiên nói: "Những người ăn cơm nhà nước như chúng ta, cho dù có leo lên vị trí cao đến đâu thì có ích gì? Nói cho cùng, chẳng phải chỉ là một con chó trong mắt đám đại gia nhà giàu sao?"
A Quý và Đấu Kê Cường không nói gì nữa.
"Còn Thạch Chí Kiên kia, bây giờ hắn đã có dáng vẻ của một đại gia, khí chất của bậc anh hùng." Giọng nói của Nhan Hùng lộ ra một tia ghen tỵ và cả một chút sợ hãi. "Chỉ cần cho hắn thời gian, đừng nói là Lôi Lạc, cho dù là tên Tây Charles kia cũng không làm gì được hắn."
"Lần này, Charles bề ngoài là muốn ra oai với Lôi Lạc, thực chất là muốn hạ bệ chỗ dựa lớn nhất sau lưng Lôi Lạc, Thạch Chí Kiên. Sau đó thu hồi quyền lực từ tay cảnh sát người Hoa, để cho đám Tây bọn hắn giành lại quyền kiểm soát."
"Vậy Hùng gia, chúng ta có nên đi theo không?"