Nhất là sau khi Thiệu thị hùng bá Hương Giang, để bảo vệ địa vị bá chủ ảnh đàn của mình, hệ thống bảo đảm lại càng trở nên phổ biến hơn.
Bởi vì hệ thống bảo đảm giống như một sợi xích, siết trên cổ những công ty điện ảnh cỡ trung và nhỏ.
Đối với những công ty lớn như Thiệu thị mà nói, hệ thống bảo đảm chẳng là gì. Huống chi Thiệu thị còn có rạp chiếu phim của mình. Cho dù phim có dở đến cỡ nào cũng không bồi thường bao nhiêu tiền.
Nhưng những công ty điện ảnh cỡ trung thì thảm rồi. Quay phim đã tốn một khoảng tiền lớn, khi chiếu lại phải đóng phí bảo đảm cho rạp chiếu phim. Nếu phim không đắt khách, đường ra duy nhất của bọn hắn là nhảy xuống biển.
Kiếp trước, hệ thống bảo đảm tra tấn người như thế này đã ước chế nghiêm trọng sự phát triển của phim Hồng Kông. Rất nhiều người quay phim độc lập không cách nào chiếu lên. Rất nhiều công ty điện ảnh nhỏ không có tiền đồ phát triển thay phiên nhau đóng cửa. Mãi đến năm 1980, sau khi Lôi Tuyệt Khôn thành lập công ty điện ảnh, hắn đã dẫn đầu phá vỡ chế độ cũ này, từ đó mở ra gông xiềng cứu vớt người làm phim Hồng Kông.