“Thật ra, chúng ta đã từng gặp mặt qua, là trong bữa tiệc ăn mừng của Thiệu thị.” Lợi Triệu Thiên mỉm cười nói: “Chỉ là khi đó ta bận quá nên không có cơ hội nói chuyện với ngươi.”
“Ồ, Lợi tiên sinh đã nhớ ra ta rồi sao? Lúc đó, ta từ xa nhìn thấy ngươi, còn kinh ngạc không biết đây là ông trùm nào của Hương Giang nữa.” Thạch Chí Kiên nói xong, hắn bưng tách trà lên nhấp một ngụm, khen một câu: “Trà thảo dược Ô Long hàng đầu? Đúng là trà ngon!”
“Thạch tiên sinh cũng biết về trà sao?”
“Một chút xíu thôi.”
“Vậy ngươi là người đồng đạo rồi.” Lợi Triệu Thiên mỉm cười: “Ngươi hẳn cũng có nghe nói về hiệp hội doanh nghiệp Trung Quốc của chúng ta trực thuộc liên đoàn doanh nghiệp Trung Quốc. Nếu ngươi không có tài sản hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu, ngươi sẽ không có tư cách gia nhập. Thế nào, Thạch tiên sinh có hứng thú hay không?” Lợi Triệu Thiên bưng tách trà lên, chuyển động miệng tách, nheo mắt nhìn Thạch Chí Kiên.