Park Guo Chang cười ha hả: "Thạch tiên sinh, có câu nói là "nhìn thấu mà không nói toạc sau này vẫn là bạn tốt”. Ngươi làm vậy sẽ khiến mọi người khó xử đấy."
"Có gì mà khó xử? Mặt mũi cũng đã rách hết rồi." Thạch Chí Kiên giang tay, nhìn Park Guo Chang: "Ngươi biết ta không làm gì được ngươi, ngươi cũng biết lần hành động này đã thất bại. Mọi người nói rõ ràng, không phải tốt hơn sao?."
Park Guo Chang mỉm cười: "Tùy ngươi."
"Đương nhiên là tùy ta rồi." Ánh mắt Thạch Chí Kiên đột nhiên trở nên sắc bén: "Tuy rằng ngươi nắm giữ 1/3 ngành vận tải biển ở Busan, được người ta gọi là ông trùm vận tải biển, bản thân lại là chủ tịch Hiệp hội Ngoại thương. Nhưng ngươi có biết câu "hăng quá hóa dở” không?”
"Ý ngươi là sao?" Park Guo Chang cảm thấy có gì đó không ổn.