"Nhờ phúc của ngươi, ngươi tên Rắn Hổ Mang Tạ Vĩnh Hoa phải không? Cho dù ngươi chết thì ta vẫn sống rất tốt. Biết tại sao không? Bởi vì con rắn chết tiệt như ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị ta đánh trúng chỗ hiểm, xong đời ngươi."
Hai người vừa gặp mặt đã nảy lửa.
Tạ Vĩnh Hoa tháo kính xuống, hà hơi lên tròng kính: “Ngươi nói như vậy là không đúng rồi, sao có thể mắng chửi người khác được chứ? Như vậy là không có thành ý rồi."
Tịnh Tử Khôn cũng lấy lược ra chải chuốt lại mái tóc bồng bềnh mới làm của mình, cười nói: "Sao ta lại không có thành ý? Ngươi chém ta một nhát, ta cũng chém ngươi một nhát, ngươi thấy thế nào?"
"Thạch Chí Kiên dạy ngươi nói như vậy sao?" Tạ Vĩnh Hoa ngẩng đầu nhìn Tịnh Tử Khôn.