Tịnh Tử Khôn hít sâu một hơi, run rẩy cầm tấm chi phiếu lên xem đi xem lại. Điếu thuốc ngậm trong miệng, tàn thuốc rơi xuống thật dài, cả người càng không ngừng run rẩy. Lần này không phải là vì vết thương đau mà là vì quá kích động.
Hắn xuất thân từ Liên Anh Xã, ai cũng biết Liên Anh Xã là một bang phái nhỏ, địa bàn cũng rất nhỏ, ngay cả lão đại như Quỷ Cước Phan cũng không kiếm được tiền, chứ đừng nói đến những đàn em như bọn hắn.
Tịnh Tử Khôn ở Liên Anh Xã bao nhiêu năm như vậy, số tiền hắn nhận được nhiều nhất chính là lần giúp Thạch Chí Kiên hãm hại Trần Chí Siêu, ba trăm nghìn đô la Hồng Kông.
Thế mà bây giờ, ba triệu đô la Hồng Kông được đặt trước mặt hắn, khiến cho hắn thực sự hiểu được câu nói "Phú quý bức người ta."
Lúc này hắn cũng rốt cuộc đã hiểu ra, tại sao trên giang hồ có nhiều đại ca và tay anh chị lại thích ôm đùi như vậy, thích làm một con chó bên cạnh những ông trùm giàu có kia. Bởi vì thức ăn cho chó quá nhiều.