Lúc này trong đại sảnh tầng hai của hội bán đấu giá Bạch Hà Thành, hơn mười người chơi mặc trang bị hoa lệ, ai nấy đều là cấp 64, đeo kí hiệu công hội giống nhau, nhìn thi đấu cao thủ trong Phách Mại Tái Trường, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, trong ánh mắt lóe lên vẻ khinh thường.
- Thật không hổ là vương quốc nhỏ, những công hội bản địa này đấu nhiều trận như vậy, tuy trang bị cũng không tệ lắm, nhưng trình độ đều thấp vô cùng, còn không bằng một số công hội nhị lưu trong Ám Dạ Đế Quốc chúng ta, chẳng trách Linh Dực lại có thể xưng bá Tinh Nguyệt Vương Quốc.
Một vị Cuồng Chiến Sĩ cấp 64 liếc thành viên của mấy công hội lớn trong Tinh Nguyệt Vương Quốc, trong ánh mắt mang theo một tia cười nhạo.
Thanh âm của Cuồng Chiến Sĩ không nhỏ, đối với người chơi có thể chất bậc hai mà nói, cách nhau năm mươi mét trở lên vẫn có thể nghe rõ, nhưng ở đây lại không có một người chơi nào dám nói gì, ai nấy đều trầm mặc cúi đầu.
Không bởi vì gì khác, chỉ bởi vì vị Cuồng Chiến Sĩ này đích xác có vốn liếng để kiêu ngạo.