"๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Y đã tới mức sơn cùng thủy tận.
Ngũ Tuyệt Tiên Vương thấy y mấy lần muốn đứng dậy mà vẫn không dậy nổi, ánh mắt lóe lên vẻ khoái trá. Đệ Cửu Tiên Vương vẫn không ra tay, thấy vậy khẽ nhíu mày nói: “Đủ rồi, Ngũ Tuyệt, cho hắn ra đi thống khoái.”
Ngũ Tuyệt Tiên Vương liếc mắt nhìn sang một cái rồi thản nhiên nói: “Ngươi động lòng trắc ẩn à? Hắn không chết được, năm xưa chúng ta từng thử rồi, dùng cả Tử U minh đao của Đế Quân mà còn không giết được hắn. Chút thương tích đó cùng lắm chỉ khiến thân thể và nguyên thần của hắn chết mất thôi. Ta lại thấy lần này Đế Quân đưa Cửu Thiên Thập Địa Diệt Tuyệt tiên trận xuống hạ giới, không khéo có thể luyện chết hắn. Dù sao hơn bốn vạn năm qua Đế Quân cũng không nhàn rỗi...”
Đệ Cửu Tiên Vương thấy hắn còn định nói tiếp bèn ho khan một cái: “Đạo hữu, đêm dài lắm mộng. Tuy Hứa Ứng không đáng lo, nhưng nếu Tiểu Thiên Tôn khôi phục thương thế, chỉ e sẽ rất phức tạp.’