Đạo Tôn Thiên Cảnh lắc đầu nói: "Ta còn đang chờ đại đạo dâng trào, mới có thể khôi phục trạng thái đỉnh phong, không rảnh đi tu luyện Hư Không chi đạo. Huống hồ thuật nghiệp có chuyên chức, ta cũng chẳng có bao nhiêu tiềm lực về mặt hư không."
Tuy hắn không có bao nhiêu tiềm lực, lại một mình đi tới hư không tầng thứ hai mươi tám, có thể thấy trình độ của hắn trên Hư Không chi đạo cũng không kém cỏi gì.
"Hư Không, tuy tồn tại nhưng không phải là đại đạo cao cấp nhất trong Hỗn Độn Hải. Năm xưa ta từng ngồi thuyền du lịch Hỗn Độn Hải, gặp phải kỳ nhân hải ngoại, tự nói hải ngoại có đại hư không, vô lượng vô hạn. Đó mới thật sự là nơi hưng thịnh của Hư Không đại đạo."
Đạo Tôn Đạo ở Thiên Cảnh: "Mà ở trong Hỗn Độn Hải, bởi vì Hư Không đại đạo nhỏ yếu, cho nên gần như không thể tu luyện tới trình độ chứng đạo thành đạo đắc đạo. Ngọc Hư đạo hữu là nhân vật duy nhất trong những năm qua ta từng gặp có thể tu luyện Hư Không tới thành đạo."
Trong lòng Hứa Ứng vốn cực kỳ để tâm tới Hư Không đại đạo, cho rằng môn đại đạo này không thua Tiên Thiên Cửu Đạo, nghe vậy thoáng có phần thất vọng, lập tức lại phấn chấn tinh thần.