Lần này cô ăn mặc tỉ mỉ, trang điểm xinh đẹp, quần áo hết sức nhẹ nhàng, lựa chọn màu trắng chủ đảo, ngay cả ngón chân cũng chỉnh sửa kỹ lưỡng, dùng thuốc màu đỏ vẽ lên ký hiệu bán nguyệt, không mang giày. Chỗ mắt cá chân treo chuỗi châu, rủ xuống mu bàn chân.
Lòng cô như hươu nhỏ nhảy loạn, đi tới Tu Hoa lâu, gõ cửa phòng, hết nhìn đông tới nhìn tây, sợ bị người ta phát hiện.
Cô đã không còn là một cô bé dễ bị tình ái mê muội, với cô mà nói tình yêu đối chỉ là công cụ phát tiết và móc nối tình cảm.
Nhưng giờ phút này chẳng biết tại sao, cô lại có một loại cảm giác ngây ngô như rơi vào bể yêu.
Nhưng một hồi lâu sau trong Tu Hoa lâu vẫn không có ai trả lời.