Hứa Ứng không biết nhiều về thành ngữ cũng không quá nhiều rồi, dù sao cũng do Thất gia dạy, vì thế đáp hàm hồ: "Đại khái chính là ý tứ của học nói như vẹt thôi. Con người ta rất ngu ngốc, tầm mắt cũng thật nhỏ, thấy không nhiều thứ tốt. Năm đó ta bị người đuổi giết, không cách nào vận dụng bất cứ pháp lực, bất luận tu vi, bất kỳ thần thông gì. Có người tới gặp ta, tháo xuống một nhánh lê đưa lên trên tay, trong nháy mắt cành hoa nở rộ, cành cây sinh trưởng, hóa thành một gốc cây lê. Hắn cắm cây lê ngã vào trong bùn đất, chỉ trong thời gian ngắn cây lê đã trưởng thành đại thụ, nở hoa kết quả, kết thành trái lê. Ta kinh sợ cho là Thiên Nhân."
Thiếu nữ mặt trẻ con cười nói: "Chẳng qua là Tạo Hóa chi đạo mà thôi."
Hứa Ứng lắc đầu nói: "Không phải Tạo Hóa chi đạo. Mà là một loại đại đạo ta chưa từng gặp qua, một loại đại đạo Hậu Thiên thuần túy. Có một nhóm nam nữ cơ bắp cường tráng đang tu luyện loại đại đạo này, bọn họ gọi là Võ."
Cô gái mặt trẻ con có phần kinh ngạc, điều này khác xa so với Võ đạo trong ấn tượng của cô.
Võ Đạo không phải nên là rèn luyện khí lực, quyền cước tương giao, cận thân vật lộn sao?