Lúc này Hứa Ứng mới phát hiện, thành tựu của bản thân ở Hỗn Độn và Hồng Mông mặc dù cũng không quá chênh lệch so với Thái Nhất, nhưng trong hai loại đại đạo này y lại không bỏ nhiều công sức, đến mức dùng linh văn tái cấu trúc hai loại đại đạo này có vẻ cực kỳ vất vả, rất khó tiến bộ được.
"Ta cần tiêu tốn nhiều tâm tư hơn trên hai loại đại đạo này. Phải làm sao mới có thể giết chết Chân Vương hoặc Đạo Quân nắm giữ hai môn đại đạo, lấy được công pháp của bọn họ... Đúng rồi, còn có Nhân Quả đại đạo!"
Hai mắt Hứa Ứng sáng lên, Kim Luân Nhân Quả Độ Ách Kinh của y và Trường Tôn Thánh Hải đã phiên dịch xong, nhưng vẫn không cách nào tu luyện, chỉ phải nhập phàm trần mới có thể luyện thành Kim Luân Nhân Quả.
"Hiện nay, chẳng phải ta đang ở trong phàm trần sao?"
Hứa Ứng nghĩ đến là làm, lập tức phát động Kim Luân Nhân Quả Độ Ách Kinh, tu luyện Nhân Quả đại đạo, chẳng qua trình độ của y trên đạo này của hắn thật sự nông cạn, mấy ngày ngắn ngủn, đã bị hắn làm ra gần vạn loại linh văn.