TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 146: Chương 146

[Đây không phải đồ đệ, đây là kẻ thù.]

[Để tôi nghĩ xem, tên đồ đệ này là tội phạm truy nã vì tội trộm cướp, lẽ nào tro cốt co thể bán lấy tiền]

An Như Cố nhớ đến mệnh cách đồ đệ của ông ta, và những gì cô vừa nói: “Khi nãy tôi đã nói, cậu ta làm việc không từ thủ đoạn. Ông coi đại đồ đệ như con trai ruột, tài nghệ và tài sản đều giao cho đại đồ đệ, cho nên, cậu ta bất mãn, muốn ông ta coi trọng cậu ta hơn. Phương pháp của cậu ta là… trở thành người nhanh nhất tìm được hũ tro cốt bố mẹ của ông.”

Thần Toán Tử Giang Hồ: ???

Người xem phòng livestream: !!!

[Tôi đã hiểu, sau khi mộ tổ tiên bị trộm, Thần Toán Tử Giang Hồ sốt ruột, đến khí đó người kia dựa vào “bản lãnh” là người đầu tiên tìm được tro cốt, nhất định sẽ được Thần Toán Tử xem trọng, đúng là kẻ thông minh.]

[Tôi chưa từng nghĩ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này.]

[Phương pháp cậu ta nghĩ đến rất tốt, lần sau không nên nghĩ nữa.]

[Đây là chuyện quái quỷ gì vậy không biết? Suy nghĩ của tôi phạm truy nã, tôi thật sự không hiểu được.]

Thần Toán Tử Giang Hồ nghe vậy vội vàng cảm ơn An Như Cố, chào hỏi rồi tắt livestream, tức giận vô cùng, nghiễm nhiên chuẩn bị sẵn sàng đối đầu với đồ đệ của mình.

Vì Thần Toán Tử Giang Hồ không muốn livestream cho nên khán giả không nhìn thấy kết quả.

Đối với chuyện này, An Như Cố chẳng hề quan tâm, tại bất kỳ môi trường nào cũng có sự cạnh tranh, binh đến tướng chặn, nước đến đất cản là được.

Nhưng liên quan đến chuyện đào mộ tổ tiên, An Như Cố nghĩ ngợi rồi nói: “Đào mộ tổ tiên là chuyện vô cùng thất đức, đắc tội cả một gia tộc, ảnh hưởng đến âm đức, mọi người ngàn vạn lần không nên làm theo, sẽ ảnh hưởng đến chuyện đầu thai, nói không chừng sẽ bị đày đến súc sinh đạo, kiếp sau trở thành súc vật.”

[Đại sư không cần lo lắng, chỉ cần là người có đầu óc, thì chẳng ai đi đào mộ tổ tiên nhà người khác lên.]

[Tôi không muốn đào mộ tổ tiên, nhưng tôi muốn làm mèo, tôi không muốn làm việc.]

[Bạn đừng suy nghĩ đến, người ác nên đi đến súc sinh đạo, kết cục bi thảm.]

[Thần Toán Tử thu đồ đệ, ngay cả cậu ta là tội phạm truy nã còn không biết, không thấy ngại miệng à mà đặt ID là Thần Toán Tử… nếu như hôm nay ông ta không đến đây xem livestream, tôi nghĩ sẽ có một ngày ông ta bị đồ đệ của mình làm hại chết lúc nào chẳng hay.]

[Có lẽ do đại sư lương thiện, không so đo với người khiêu khích mình, ngược lại còn tiêu tai giải nạn cho người ta.]

An Như Cố không quan tâm đến chuyện của Thần Toán Tử Giang Hồ nữa, cô liên hệ với người hữu duyên thứ ba [Tuyết Hoa].

Cô vừa mới gửi tin nhắn sang, Tuyết Hoa lập tức nhắn sang, nói muốn video call.

An Như Cố kết nối, màn hình chia thành hai nửa, người hữu duyên ở bên trái màn hình. Bây giờ là 7 giờ tối, Tuyết Hoa là một cô gái khoảng 25-26 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, tướng mạo thanh lệ, đang mặc áo ngủ, trên tay có nửa quả táo đang cắn dở.

Cô ấy thấy điện thoại đã kết nối, nở nụ cười tươi rói, lộ ra hàm răng trắng bóc, vẫy tay chào An Như Cố: “Chào chủ phòng, tôi luôn xem livestream của cô, hôm nay từ khi cô phát live tôi đã vào xem rồi, đợi cô nhắn cho tôi.”

[Ôi, vợ ơi, táo trên tay em cho anh cắn một miếng được không?]

[Chị gái xinh quá, rực rỡ như ánh dương, là người tình trong mộng của tôi.]

Tuyết Hoa thấy họ thả thính, và khen ngợi đến mức mặt ửng hồng: “Không không, tôi chỉ là người thường, mọi người đừng khen nữa, tôi sợ không tìm được bạn trai luôn đấy. Quả táo này là bữa tối của tôi, dạo này tôi đang giảm cân.”

Tuyết Hoa là fan cũ của An Như Cố, có hảo cảm với An Như Cố, thấy cô vừa bị khiêu khích, lo lắng tâm trạng cô không tốt, thế là chủ động an ủi: “Chủ phòng, trên đời này có vô số loại người, đừng để ý những kẻ thích soi mói người khác, cô càng để tâm bọn họ càng lấn tới.”

Lần đầu tiên An Như Cố thấy người hữu duyên trong phòng live chủ động an ủi mình, cô nở nụ cười, khí chất xuất trần, đẹp đến mức khiến những người xem live ngây ra như phỗng, cô nói: “Cảm ơn cô, tôi biết rồi.”

“Cho dù xem live cả trăm lần, tôi cũng muốn nói, chủ phòng kiếm tiền không dựa vào nhan sắc.” Tuyết Hoa nói đến mức mặt đỏ bừng.

“Xin thanh toán tiền quẻ.”

“Được, nhưng tôi chưa nghĩ ra nên tính gì, cô để tôi suy nghĩ đã.”

Sau đó, Tuyết Hoa rời khỏi ghế sô pha, đi sang tấm thảm tập yoga bên cạnh, vẫn không quên an ủi An Như Cố: “Thường ngày tôi hay bị cấp trên chọc tức, mỗi khi tức giận, tôi sẽ tập yoga, rồi ra ban công hóng gió, ngắm cảnh, tâm trạng sẽ tốt hơn.”