Ngụy Thanh Ninh chào tạm biệt Ủ Rượu Pha Trà, vội vàng thu dọn đồ đạc về nhà, hôm nay là sinh nhật mẹ cô ấy, nên muốn mua một cái bánh kem tươi mới, lại mua thêm một bó hoa, quả thực không thể về trễ được.
Khi đang chọn hoa, chẳng biết tại sao, Ngụy Thanh Ninh bỗng nhiên nhớ đến chuyện thiên kim thật giả được thảo luận trên mạng.
Phu nhân chủ tịch đột nhiên ưu ái mình, với lại cô ấy chính là cô nhi, lẽ nào… Cô ấy là thiên kim thật?
Sau khi giả thiết như thế, nội tâm cô ấy không vui mừng, mà lại thấy sợ hãi.
Trong trí nhớ của mình, linh hồn và thói quen đã nhận định bố mẹ nuôi, không thể nhắc đến một ai khác. Nếu chuyện này là sự thật, bố mẹ cô ấy sao có thể chịu nổi?
Đợi đến khi người bên cạnh thúc giục cô ấy tính tiền, cô ấy giật mình, lập tức lấy điện thoại di động ra quét mã, cảm thấy suy nghĩ của mình quá buồn cười.
Cô ấy làm nhân viên dưới trướng mẹ ruột, trên thế gian này, nào có chuyện trùng hợp đến thế?
Lại nói, thủ đoạn của trưởng bộ phận nhanh gọn, dứt khoát, có thể nhận ra vô cùng yêu con gái của mình, nếu cô ấy thật sự là con gái của bà, nhất định bà ấy sẽ lập tức nhận thân, sao có thể không nói năng gì cơ chứ?
Haha, chắc chắn cô ấy đã suy nghĩ thái quá rồi.
…
Bên kia, An Như Cố nhận được tin nhắn của Ủ Rượu Pha Trà.
[Đại sư, tôi đã thấy con gái mình rồi, nó rất đẹp, đạo đức và nhân phẩm đều tốt, cơ thể khỏe mạnh, tóm lại, tốt hơn rất nhiều so với tưởng tượng của tôi, tôi rất vui.]
[Bà và cô ấy có nhận nhau không?]
[Không, có lẽ, con bé không hy vọng cuộc sống của mình bị đảo lộn.]
An Như Cố nhớ đến mệnh cách của con gái bà ấy, cô gái kia không phụ thuộc vào người khác, thở dài nói: [Bà rất nhạy cảm.]
Ủ Rượu Pha Trà lại nghĩ thoáng hơn: [Một người trưởng thành rồi, có thể trở thành bạn, không nhất định phải làm bố mẹ, tôi muốn trở thành bạn và tiền bối của con bé.]
Có lẽ là vậy, An Như Cố cảm khái, Chu Khoa Vũ và ông nội của cậu ấy, Ủ Rượu Pha Trà và con gái của bà ấy, tình cảm của họ thật phức tạp.
Có thể là… Một số tình cảm không cần nói thành lời!
Cô chưa siêu độ Chu Khoa Vũ, vì sau khi nghe nói cô muốn siêu độ mình, thì Chu Khoa Vũ điên cuồng phản đối.
[Đại sư, tôi có thể giúp cô làm việc, đừng siêu độ tôi, tôi không muốn chết thêm một lần nữa!]
An Như Cố á khẩu không nói nên lời, cô đâu có phải người tu hành cần nuôi quỷ đâu, tự nhiên khi không nuôi nhiều quỷ làm gì cơ chứ?
Nhưng lại cảm thấy khá hứng thú, cô hỏi: “Hình như cậu chỉ có thể viết lên giấy, giúp ích gì được cho tôi sao?”
Trên quyển bài tập nhanh chóng xuất hiện một hàng chữ, biểu hiện sự ân cần của mình: [Quả thực tôi chỉ có thể viết lên giấy, nhưng có thể giúp cô làm bài tập, cô đang học cấp 3 sao?]
An Như Cố nhìn rất trẻ, ăn mặc đơn giản lịch sự, tràn ngập cảm giác thanh xuân tươi mát.
Chỉ cần là học sinh, ai chẳng có phiền não làm bài tập?
Thương Nguyệt vẫn luôn nhìn chằm chằm Chu Khoa Vũ, khi An Như Cố muốn siêu độ Chu Khoa Vũ, cô ấy có thể ăn âm khí trên người cậu ấy.
Khi thấy hàng chữ này, cô ấy che miệng, nhưng vẫn bật cười thành tiếng: “Mặc dù tôi không hiểu thế giới hiện đại lắm, nhưng tôi vẫn biết đôi chút. Cậu là học sinh cấp ba, nhưng cô ấy đã tốt nghiệp đại học, haiz.”
Chu Khoa Vũ: ???
[Đại học gì?]
“Đại học Nam Kinh.”
Hàng chữ trên quyển bài tập nhanh chóng biến mất, tựa như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện bao giờ. Xếp hạng của Chu Khoa Vũ rất tốt, nhưng trong khối chỉ có thể xếp trong 50 hạng đầu, khó có thể thi đậu đại học Nam Kinh.
Thương Nguyệt cười tươi rói, gương mặt trắng nõn ửng hồng, ánh mắt lộ ra sự khát vọng: “Luận về chuyện làm quỷ, cậu không bằng tôi, luận về chuyện làm người, cậu kém xa đại sư, xin chào kẻ kém cỏi, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn đầu thai đi thôi.”
Chu Khoa Vũ: …
Linh hồn trong balo màu đen cô độc ngồi sát vào góc, tủi thân tự ôm chính mình.
Đây là lần đầu tiên trong đời cậu ấy đi làm việc, lại thất bại hoàn toàn, không những thế mà còn bị đả kích, chợt cậu ấy cảm thấy mình vô dụng quá đi mất.
Lúc này, cuối cùng An Như Cố đã suy nghĩ xong.
Chu Khoa Vũ tưởng rằng cô định đọc chú ngữ siêu độ mình, đột nhiên cảm thấy khổ sở vô cùng, ánh mắt lóe lên sự quyến luyến với thế gian và người thân.
Nhưng An Như Cố không hề niệm chú ngữ, cô tò mò hỏi: “Cậu không muốn đi đầu thai thật à?”
Chu Khoa Vũ dường như cảm thấy có hy vọng, lập tức nắm bắt lấy cơ hội: [Tôi thật sự không muốn!]
“Vì sao mọi người không muốn đi đầu thai vậy?” An Như Cố không thể hiểu được suy nghĩ của họ.
Đầu thai chuyển thế là pháp tắc luân hồi, tại sao họ không muốn làm người, mà lại muốn làm ma?