TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 133: Chương 133

Tiểu Tiền đặt tài liệu trong tay lên bàn, nhìn trái nhìn phải một chút, thấy xung quanh không có lãnh đạo, thì nhỏ giọng nói: “Theo tôi thấy bà ấy đã nương tay. Mọi người không thấy livestream hôm đó sao? Nếu là tôi, đoán chừng tôi sẽ đánh nhau với kẻ thứ ba ngay tại chỗ, cào nát mặt bà ta, ai bảo mặt bà ta dày như vậy. Còn về chuyện tiền, con gái người ta đã mất rồi, bà ấy còn quan tâm đến chút tiền cỏn con này hay sao?”

Tiểu Trương ở bên cạnh, nghe họ nói vậy thì trừng mắt nhìn, như nghĩ đến chuyện gì, rồi chế nhạo nói: “Bây giờ trên mạng có rất nhiều người đang thảo luận về thiên kim thật, có người nói cô ấy vô cùng thê thảm, vì sống hơn 20 năm không tốt đẹp gì, nhưng mà có người lại nói thực ra cô ấy rất hạnh phúc, chí ít cô ấy có một người mẹ tốt. Bây giờ có rất nhiều người đang tìm thiên kim thật, nghe nói rất nhiều người gửi tin nhắn hòm thư cá nhân trên Weibo của bà ấy, nói mình là con gái ruột, mọi người có tin không?”

Tiều Tiền cười haha: “Chắc chắn là giả rồi, tôi nghĩ tôi là thiên kim thật này. Lại nói, nếu như mọi người là thiên kim thật, sau khi được tìm về, thì mọi người định làm thế nào?”

Bảy tám đồng nghiệp xung quanh lâm vào trầm tư.

“Tôi chỉ là tục nhân, nhà bọn họ đã thiếu tôi 20 năm phú quý, lúc đó cho tôi 5 triệu tiền đền bù chắc không quá đáng đâu nhỉ?”

“5 triệu sao đủ, phải 10 triệu.”

“Hahaha, tôi muốn 100 triệu!”

Khi mọi người bắt đầu ồn ào báo ra số tiền đền bù 20 năm, nhưng có một cô gái không hề trả lời, chỉ cúi đầu, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Tiểu Tiền thấy cô ấy không đáp, hiếu kỳ hỏi: “Ngụy Thanh Ninh, nếu cô là thiên kim thật, cô muốn bao nhiêu tiền đền bù?”

Mặt Ngụy Thanh Ninh ngây thơ, ăn mặc thỏa đáng, khiến người ta sinh lòng hảo cảm.

Cô ấy đang ăn cơm, nghe vậy cắn đũa khổ não suy nghĩ rồi nói: “Số tiền này là tiền của vợ chồng chủ tịch, có cho hay không phải xem tâm ý bọn họ, chỉ cần chấp nhận trách nhiệm nuôi dưỡng vốn có, chắc chắn con họ khi đến đó không hề thiếu tiền…”

Các đồng nghiệp thấy Ngụy Thanh Ninh trả lời đứng đắn như vậy, họ phì cười. Tuy Ngụy Thanh Ninh ở gần bọn họ, nhưng lại là người của bộ phận pháp vụ, khi nói chuyện sẽ dùng tư duy pháp luật để suy nghĩ vấn đề.

Tiểu Tiền trêu ghẹo: “Lẽ nào cô không muốn có bố mẹ giàu có? Hai người họ chỉ cần phất tay là có thể cho cô xe thể thao hoặc những xa xỉ phẩm?”

Ngụy Thanh Ninh nghe vậy vội vàng xua tay: “Tôi không nghĩ đến, cuộc sống của tôi bây giờ rất tốt, cuộc sống xa hoa giàu có cách tôi quá xa. Cho dù đến đó, tôi cũng không thích ứng được.”

Mọi người cảm thấy Ngụy Thanh Ninh chẳng thú vị gì cả, nhưng khi họ nghĩ đến nhà họ Ngụy, lại cảm thấy không sao cả.

Bọn họ còn nhớ bố mẹ cô ấy đều là giáo sư, trách không được lại có thể nuôi dưỡng cô ấy thành người chính trực như thế.

Bọn họ vốn muốn nói thêm, nhưng đúng lúc này, xa xa lại truyền đến tiếng giày cao gót nện xuống sàn.

Bọn họ ngẩng đầu lên nhìn, nổi lòng tôn kính, lập tức về vị trí của mình, trưởng bộ phận bọn họ đến rồi!

Ngụy Thanh Nịnh vội vàng nuốt cơm xuống, sau đó đẩy hộp cơm xuống ngăn bàn.

Cô ấy cô rừng vợ chủ tịch hừng hực lửa giận đi đến phòng hội nghị, kết quả đối phương lại ngừng trước bàn làm việc của mình.

Cô ấy thầm nghĩ, tiêu rồi, chẳng lẽ mùi xiên nướng quá nồng khiến bà ấy chú ý!

Nhưng đối phương không hề nhíu mày, chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy, dường như không có chút rung động nào hết, rồi hỏi: “Cô tên gì?”

Ngụy Thanh Ninh vội vàng báo cáo tên tự của mình.

“Cô bao nhiêu tuổi? Đã làm việc ở công ty chúng ta bao lâu rồi?”

“Năm nay vừa tròn 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, bây giờ là thực tập sinh ạ.”

“Tôi biết rồi, tôi gửi cho cô một tập tài liệu, cô giúp tôi đóng dấu.”

“Vâng ạ!”

Một khoảng thời gian sau đó, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, Ngụy Thanh Ninh và Ủ Rượu Pha Trà dần dần trở nên thân thiết hơn.

Có một ngày, Ủ Rượu Pha Trà chợt hỏi hoàn cảnh gia đình Ngụy Thanh Ninh, hỏi bố mẹ cô ấy thế nào.

Ngụy Thanh Ninh nghe vậy, nở nụ cười hạnh phúc nói: “Bố mẹ quản lý tôi rất nghiêm, tôi cảm thấy rất phiền, nhưng bọn họ đối xử với tôi rất tốt.”

“Bố mẹ cô chỉ có mỗi mình cô là con hay sao?”

“Đúng vậy, thực ra tôi là con nuôi của họ, họ không thể có con.”

“Còn có chuyện thế này nữa sao?”

“Tôi lớn lên ở viện mồ côi, được chú dì nhận nuôi, nhưng dì lại mang thai, thế là tôi được đưa đến nhà bố mẹ nuôi.”

Ủ Rượu Pha Trà im lặng một lúc lâu, không hề nói gì, mãi lát sau mới hồi phục tinh thần, dịu dàng mỉm cười giống như trước: “Được rồi, đã đến lúc tan làm, cô mau về nhà đi, về nhà cẩn thận nhé.”