TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 130: Chương 130

An Như Cố thấy vậy, cô kinh ngạc không thôi, thế mà Chu Khoa Vũ không tự sát? Chẳng lẽ bị sát hại?

Nếu thật sự là vậy… thì chuyện này hơi rắc rối.

Kết quả trên quyển bài tập lại viết: [Tôi ở ký túc xá trong trường, đêm hôm đó thi không tốt, cảm thấy bức bối, nên đi lên sân thượng hóng gió. Lúc đó lan can nơi này rất thấp, tôi bị trượt chân, mất trọng tâm, lao ra khỏi lan can, ngã xuống dưới.

Tóm lại, tôi không hề tự sát, đây là chuyện bất ngờ…

Với lại, tôi rất ghét học, cho nên không đọc sách của đại học.]

Tất cả mọi người:...

Mẹ kiếp, chuyện này hoàn toàn khác xa so với thông báo bên ngoài.

Khi mọi người đang hoảng hốt, An Như Cố bình tĩnh lại trước tiên, đôi mắt đen láy của cô ánh lên vẻ kiên nghị: “Nếu cậu không câu hồn bọn họ, vậy thì không phạm tội lớn. Cậu nhanh chóng giải trừ khống chế đi, để bọn họ tỉnh lại, nếu không thì đối với cậu và cả bọn họ đều không phải chuyện tốt.”

Sau đó trên trang giấy nhanh chóng xuất hiện một chữ: [Được.]

5 phút sau, Trương Cảnh Nguyên bình tĩnh lại, bấm số điện thoại người nhà của bạn học, bên kia truyền đến âm thanh mừng rỡ: “Tốt quá rồi, nó vừa mới tỉnh.”

Bên Tô Khải cũng truyền đến tin tức tốt, hai bạn học sinh hôn mê nhiều ngày đồng thời tỉnh lại, khiến mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

An Như Cố không ở lại lâu, cô cầm theo balo màu đen, chuẩn bị rời khỏi.

Trương Hạ xuống cầu thang với cô, thì thầm nói: “Tức chết mất thôi, mấy tên oắt con này ngứa đòn. Cậu nói xem sao học sinh cứ thích chơi loại trò chơi quái quỷ thế này, nói thật, ký túc xá chúng ta chưa từng chơi đó.”

Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng ngượng ngùng cười, hiểu rõ chuyện này do bọn họ tự tìm đến, cho nên không dám phản bác.

An Như Cố thầm nghĩ, thực ra chuyện xem bói dựa theo bút tiên không phải trò chơi hiện đại, đã xuất hiện từ lâu lắm rồi. Loại trò chơi này ở cổ đại được gọi là trò chơi mê tín - lên đồng viết chữ, cực thịnh một thời ở triều nhà Đường. Có rất nhiều người đã chơi loại xem bói này, Lý Thương Ẩn thậm chí còn trầm mê trong đó, ông ấy nói rằng “Thân nhàn bất đổ trung hưng thịnh, tu trục hương nhân tái tử cô”.

hai câu thơ trong bài “Vui chơi thưởng nhạc”. Miêu tả lễ hội lồng đèn, mặc dù lồng đèn tuy đẹp nhưng nhà thơ lại muốn thưởng thức thứ khác.

Bình thường khi mời bút tiên đến sẽ không sợ con người, nhưng khi âm khí quá thịnh, sẽ trêu chọc đến thứ khác.

An Như Cố dặn riêng bọn họ: “Nếu không muốn chọc đến ma quỷ, thì đừng chơi mấy trò thể loại xem bói như vậy, vì các em không thể biết rốt cuộc mình đã gọi thứ gì đến, có thể là ác linh, cũng có thể không phải.”

Trương Cảnh Nguyên gật đầu như gà mổ thóc: “Em đã biết, có đánh chết em cũng không dám chơi nữa.”

“Các em cố gắng học tập đi, ngày mai phải lên lớp rồi.”

An Như Cố dẫn hai học sinh cấp 3 về phòng ký túc xá 201, từ chối đề nghĩ tiễn cô của họ, cô cùng Thương Nguyệt và Trương Hạ đi xuống lầu.

Trương Hạ nhìn balo màu đen trong tay An Như Cố, sợ hãi hỏi: “Cậu chuẩn bị xử lý thứ này ra sao?”

Vừa nãy cô ấy đã thấy rõ ràng, balo này chính là bản thể của con quỷ kia, đáng sợ quá đi mất.

An Như Cố nhìn balo một lúc, cô im lặng, không nói gì, trực tiếp đi thẳng xuống lầu, cô rảo bước đến bên cạnh phòng làm việc nhỏ.

Đây là phòng làm việc nhỏ mà mỗi ký túc xá đều có, là nơi làm việc và nghỉ ngơi của quản lý. Tòa ký túc xá nam này được quản lý bởi một ông cụ tóc hoa râm. Ông cụ đeo kính lão, đang chuyên chú đọc báo hàng ngày.

Chẳng biết tại sao, lúc An Như Cố tiến về phía ông cụ, balo màu đen trong tay cô chợt giật vì cái, dường như không dám lại gần.

An Như cố đưa tay gõ cửa kính, cô ấn chốt cửa, đẩy cửa kính ra, nhìn về phía ông cụ, cô đưa thứ trong tay lên, đặt lên bàn làm việc trước mặt ông: “Ông ơi, vật này… Con muốn mang đi.”

Ông cụ nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía An Như Cố, đôi mắt đục ngầu của ông ấy bỗng lóe lên sự sắc bén.

Trương Hạ đi đến cạnh cửa, cô ấy thấy tình huống này, lòng dấy lên sự nghi ngờ. Thương Nguyệt cũng không hiểu An Như Cố đang làm gì, hiếu kỳ nhìn xuyên qua cửa kính.

Trong ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, An Như Cố và ông cụ nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng, dường như ông cụ như thoát lực, dời mắt sang chỗ khác, gục đầu xuống, dáng vẻ ủ rũ: “Tùy cô.”

Sau đó, An Như Cố cầm balo màu đen lên, kéo cửa thủy kính lại, rồi đi ra ngoài.

Mãi cho đến khi ra khỏi tòa ký túc xá, Trương Hạ và Thương Nguyệt vẫn không hiểu gì cả.

Thế là Trương Hạ hiếu kỳ hỏi: “Khi nãy cậu và ông cụ quản lý ký túc xá làm chuyện bí hiểm gì đó?”