An Như Cố cầm quyển bài tập mới, cô nhìn lên trên, âm khí trên quyển này không sánh bằng quyển khi nãy.
Quyển sách nóng lên, An Như Cố hiểu ý đối phương, cô mở ra xem, chữ trên đó xuất hiện.
Chữ viết cẩn thận, nắn nót, tựa như biểu đạt suy nghĩ của chủ nhân.
[Đừng ăn nữa!]
An Như Cố: …
An Như Cố thấy Thương Nguyệt ăn vui vẻ như thế, cô nhìn trên balo còn có chút xíu âm khí, suy nghĩ một lúc đành ngăn cản: “Thương Nguyệt, đừng ăn nữa, để cậu ta nói hết chuyện đi.”
“Được rồi.” Thương Nguyệt vẫn còn thòm thèm, thả âm khí ra, lau miệng, sau khí nếm được sự ngon ngọt, thì nhìn chằm chằm quyển bài tập.
Quyển sách bài tập bất giác run lên, chữ trước đó biến mất, lập tức hiện lên mấy hàng chữ mới: [Là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, mọi người buông tha cho tôi đi.]
Trước đó, cậu ấy cho rằng nữ quỷ này lợi hại nhất, cô gái này phụ thuộc vào nữ quỷ. Dù sao, nữ quỷ mạnh mẽ như thế, sao có thể an phận để con người quản thúc cơ chứ?
Cậu ấy và nữ quỷ là đồng loại, không xung đột về mặt lợi ích, đối phương không cần hại mình, cho nên cậu ấy rất yên tâm, hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của cậu ấy sai hoàn toàn, cô gái này mới là người thần bí thúc đẩy ác quỷ kia.
Nghĩ đến đây, Chu Khoa Vũ khóc không ra nước mắt.
Một trường THPT nho nhỏ ở trấn Đông Phong, sao lại nghênh đón một tôn đại Phật thế này?
Cậu ấy không còn vênh váo tự đắc như trước đó nữa, chuẩn bị sẵn sàng quỳ lạy bất cứ lúc nào.
Nhưng An Như Cố không hề buông tha, đôi mắt đen láy của cô lạnh như băng: “Cậu và hai học sinh không thù không oán, sao lại đi câu hồn bọn họ, cậu nói tôi buông tha cho câu, vậy thì không hề công bằng với hai học sinh kia rồi?”
Quyển sách bài tập nóng lên, nhanh chóng xuất hiện hàng chữ mới: [Câu hồn hại người sẽ bị âm sai bắt đi, tôi không câu hồn bọn họ, tôi chỉ khiến bọn họ hôn mê mà thôi.]
“Tại sao cậu lại làm vậy?” An Như Cố không hiểu não của Chu Khoa Vũ nghĩ gì.
[Thì do tôi quá chán. Từ khi trở thành quỷ, tôi không có trò gì để giải trí, chuyện vui nhất chính là xem đàn em khóa dưới của tôi đang làm gì. Ký túc xá bọn họ tự nhiên chơi bút tiên, bút tiên cần lấy máu người để làm vật dẫn, sẽ xuất hiện một lượng lớn âm khí, tôi muốn hút âm khí cho nên đã thuận thế mà thành bút tiên.
Nhưng bọn họ hỏi tôi mấy vấn đề quá đáng lắm luôn ấy, tôi chỉ muốn trả thì bọn họ chút thôi.]
An Như Cố: ???
Những người khác: ???
An Như Cố quay sang nhìn Trương Cảnh Nguyên đang hoang mang: “Mấy em hỏi cậu ta chuyện gì?”
Trương Cảnh Nguyên nghĩ đến việc này, rồi liếc bạn cùng phòng của mình, cả hai cúi đầu, lúng túng cười nói: “Chúng em chỉ tò mò bút tiên là nam hay nữ, cho nên vấn đề đầu tiên là… bạn là người đàn ông keo kiệt hay là cô bé đáng yêu?”
Dù sao ai mà chẳng hiếu kỳ linh hồn mình gọi đến là nam hay nữ cơ chứ?
An Như Cố: …
Những người khác: …
Đúng lúc này, trên quyển bài tập xuất hiện một hàng chữ mới: [Không hỏi mỗi chuyện này đâu!]
Trương Cảnh Nguyên gãi mặt, đành lúng túng nói: “Vấn đề thứ hai hình như là… Nghe nói bút tiên không gì không biết, vậy bạn có biết cô giáo ngữ văn và thầy chủ nhiệm chúng tôi quen nhau hay không?”
Quyển bài tập lập tức xuất hiện chữ mới: [Bọn họ ngoại tình, tôi tận mắt nhìn thấy!]
An Như Cố và những người khác: …
Quyển bài tập lại xuất hiện hàng chữ mới: [Không chỉ mỗi chuyện này, còn có mấy chuyện khác nữa!]
Trương Cảnh Nguyên cứ ấp úng không chịu nói, nhưng thấy quyển bài tập không buông tha cho mình, đành nghiến răng nói: “Triệu Tư Minh muốn trêu chọc bút tiên, cho nên đã nói… Bạn lợi hại như vậy, trong tay tôi có mấy đề bài, chắc không làm khó bạn đâu nhỉ.”
“Kết quả, bút trong tay bốn người chúng em không nhúc nhích nữa - cậu ấy không giải được đề này. Bình thường chúng em không cười, trừ phi gặp chuyện vô cùng buồn cười…”
An Như Cố: …
Chữ trên quyển bài tập viết vô cùng nguệch ngoạc, tượng trưng cho sự tức giận của chủ nhân: [Thành tích của tôi rất tốt, nhưng Triệu Tư Minh không đưa cho tôi đề thi cấp 3, cậu ta đưa đề phương trình của cao học, bọn họ bắt nạt tôi, vì tôi không nói được!]
Sao mà cậu ấy chịu nổi bị bốn đàn em khóa dưới bắt nạt cơ chứ, thế là ngày hôm sau bắt đầu trả thù bọn họ.
An Như Cố: …
Khi mọi người á khẩu không nói được gì, An Như Cố nghĩ đến chuyện gì đó rồi hỏi: “Nghe nói vì thi không tốt mà cậu đã nhảy lầu tự sát, lẽ nào trước khi qua đời cậu học không tốt sao?”
Biểu hiện của cậu ấy hoàn toàn không khớp với dáng vẻ học sinh ngoan ngoãn được truyền ra lắm.
Quyển bài tập: …
Quyển bài tập xuất hiện hàng chữ mới, chữ viết ngay ngắn, cẩn thận, nắn nót, tỏ rõ thái độ của mình: [Tôi không tự sát.]