TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 127: Chương 127

Mấy người Trương Cảnh Nguyên lắc đầu: “Chưa từng nghe nói đến.”

“Nhất định không phải lớp trưởng của chúng xem, cậu ấy không âm hiểm như vậy.”

“Trường của các em có từng xảy ra án mạng không?” An Như Cố hỏi.

Vị học sinh kia có quyển sách bài tập hệt bọn họ, có thể không cách nhau nhiều nên khóa lắm. Bây giờ hắn xuất hiện ở trường học, có khả năng khi qua đời đã bị trường học ràng buộc linh hồn.

Trương Cảnh Nguyên lấy điện thoại di động của mình ra, nói ra chuyện định làm: “Tin tức lớn như vậy chắc có thể tìm được trên mạng, nếu như không tìm thấy, chắc có bài viết ở trên diễn đàn của trường, để em thử xem.”

“Ừm.”

Thế là bọn họ lấy điện thoại tìm kiếm những chuyện trọng đại từng xảy ra ở trường, Khi hai người Trương Cảnh Nguyên đang tìm kiếm thông tin tương quan trên diễn đàn của trường thì An Như Cố không hề nhàn rỗi, cô cũng lấy điện thoại của mình ra tìm những vụ án mạng xảy ra ở trường THPT Số 3 trấn Đông Phong.

Lúc này, chợt Trương Cảnh Nguyên vui mừng nói: “Tìm được rồi! Em tìm được rồi!”

AN Như Cố nghe vậy thì đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh Trương Cảnh Nguyên, mấy người khác cũng lại gần để cùng xem điện thoại của cậu ấy.

Trương Cảnh Nguyên mở một bài viết đã đăng 8 năm trước trên diễn đàn của trường: “Em chỉ tìm được một người khá đặc biệt, phù hợp nhất, chắc là cậu ấy rồi. Trên bài viết có nói đến, từng được đăng lên báo địa phương, nghe nói đã dẫn đến mọi cần chú ý đến tâm lý của học sinh cấp 3.”

Tiêu đề bài viết: [Có người nói vài ngày trước có một học sinh nhảy lầu ở tòa Văn Tài, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?]

Bình luận thứ nhất: [Tôi không biết, nghe người ta nói hình như là học sinh lớp 11, nghe sợ thật đấy, sao lại nghĩ quẩn cơ chứ?]

Bình luận thứ hai: [Do áp lực học tập nên nhảy lầu hay sao? R.I.P]

Bình luận thứ 18: [Tôi biết cậu ấy, tên là Chu Khoa Vũ, là lớp trưởng của tôi, mặc dù là một tên mọt sách, nhưng là người tốt, rất thích học, thành tích luôn đứng hạng nhất. Nhưng lần trước thi tháng cậu ấy không được hạng nhất, mà chỉ được hạng 3, thế là không chịu nổi, nên đã nhảy lầu tự sát.]

Bình luận thứ 24: [Cách suy nghĩ của thiên tài, tôi không hiểu được.]

Bình luận thứ 27: [Tôi dựa theo lý trí để phân tích, những người thế này thường có yêu cầu cao với bản thân, học cả ngày lẫn đêm, cho nên mới thành thiên tài. Có thể cậu ấy mắc hội chứng OCD vô cùng nghiêm trọng, dễ dàng suy sụp.]

Bình luận thứ 167: [Sự việc Chu Khoa Vũ nhảy lầu được nói trên đài truyền hình, trường học bị bộ giáo dục khiển trách. Tôi nghe bố mẹ nói trường đã lập một quy định mới, mỗi lần thi tháng không cho học sinh xem bảng xếp hạng, vì sợ chuyện học sinh thi kém mà nghĩ quẩn.]

Bình luận thứ 327: [Á đù, chuyện này là thật hả! Chủ nhiệm lớp nói với chúng tôi, sau này mỗi lần thi tháng sẽ không công bố bảng xếp hạng, chỉ có thi giữa kỳ và cuối kỳ mới công bố thôi, nói rằng để chúng tôi không bị ám ảnh bởi điểm số và thứ tự.]

Bình luận thứ 328: [Hầy! Nếu như khi Chu Khoa Vũ còn sống mà có quy định này, chắc cậu ấy sẽ không nghĩ quẩn.]

Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, trường bọn họ quả thực quy định thi tháng không công bố bảng xếp hạng, nhưng họ lại không hề biết sau chuyện của Chu Khoa Vĩ mới có quy định này.

Bọn họ nghĩ đến bút tiên đã mời, khi đó cùng họ nói chuyện trên trời dưới đất, không ngờ lại tự sát rồi trở thành lệ quỷ, bọn họ nổi da gà toàn thân.

Cả đám bị dọa hãi hùng khiếp vía, vội vàng hỏi người đáng tin nhất là An Như Cố: “Đại sư, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Sau này hắn còn tìm đến chúng em nữa không?”

Sau khi An Như Cố đọc xong bài viết này, cô đã có phán đoán, thông tin của vị tạo ra trò chơi này và vị tên Chu Khoa Vũ này có liên quan đến nhau.

Đối phương đã ở trường 8 năm, vì quá chán, nên mới câu hồn hai người, động cơ đã giải thích được…

Đã phán án, xem ra vị này chính là Chu Khoa Vũ đã tự sát.

An Như Cố nghĩ đến chuyện cô vừa phá hủy quyển bài tập, cô nghiêng đầu nhìn Trương Cảnh Nguyên: “Em gọi điện thoại hỏi xem, hai bạn cùng phòng của em đã tỉnh chưa?”

“Aaa, đúng rồi nhỉ!” Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người nhà của bạn mình.

Hai học sinh cấp 3 liên tiếp bị ngất xỉu ở ký túc xá một cách vô cớ, tin tức này đã được thông báo mấy lần ở trường. Bây giờ, người nhà của họ đang canh ở phòng bệnh nặng.

Bố mẹ Triệu Tư Minh mệt mỏi quá độ, nhưng vẫn vui sướng, nói với Trương Cảnh Nguyên: “Bác sĩ vừa mới nói với cô, Tư Minh chưa tỉnh, nhưng tình trạng đã tốt hơn trước đó, nói không chừng nó sắp tỉnh lại rồi.

Bên phía Tô Khải cũng truyền đến tin tức như thế.