Như thể để đáp lại cô, âm khí nồng đậm tụ tập lại một chỗ, biến thành hình dạng cũng tiễn, đột nhiên quay sang muốn đâm vào người An Như Cố, phát ra tiếng gào thét .
Chưa đợi An Như Cố hành động, Thương Nguyệt đã ngăn trước mặt An Như Cố, cô ấy phất tay một cái, âm khí đã ngưng tụ ầm ầm sụp đổ, lại biến thành sương mù màu đen.
Thương Nguyệt lạnh lùng cười một tiếng: “Chỉ có chút bản lãnh thế này? Chút âm khí của cậu chẳng đủ nhét kẽ răng tôi.”
An Như Cố nhìn quyển sách bài tập trên tay, cô chăm chú nhìn nó y hệt như học giả phân tích tình huống, xoa dịu mọi người bên cạnh: “Cơ thể con người có 3 ngọn đèn, trên đỉnh đầu có một cái, hai vai mỗi bên có một cái. Ba ngọn đèn này tượng trưng cho dương khí, nếu như quỷ quái muốn hại con người, thì chỉ cần thổi tắt ba ngọn đèn tượng trưng cho dương khí.”
“Khiến cho người ta sinh ra suy nghĩ sợ hãi, là sẽ dễ dàng thi pháp để dập tắt đèn.”
“Quỷ này bày ra trò chơi thận trọng từng bước một, trước tiên thông qua chơi bút tiên để xuất hiện đến cạnh mấy em, sau đó thiết kế một trò chơi hữu nghị.”
“Tâm lý của các em không dễ dàng phá vỡ như thế, như khi nhìn thấy tính mệnh của mình và bạn cùng phòng lâm vào nguy hiểm, tâm lý sẽ trở nên tan tác.”
“Đúng lúc này, hắn sẽ để các em lựa chọn mình hay là bạn của mình làm tế phẩm, nếu như lấy bạn bè làm tế phẩm sẽ coi như phản bội bọn họ, lòng các em sẽ sợ hãi và bối rối, dương khí trên người sẽ dần bị cắn nuốt.”
“Cuối cùng, các bạn cùng phòng của các em không thể chọn được tế phẩm, khí đó tâm lý của bọn họ đã bị đánh tán. Ba ngọn đèn trên người lung lay sắp đổ, ánh lửa dường như có thể dập tắt bất cứ lúc nào.”
“Lúc này, hắn sẽ bắt đầu thi hoạch chiến lợi phẩm.”
Mấy người Trương Cảnh Nguyên nghe xong đã hiểu ra mọi chuyện.
Lúc này, một tiếng cười lanh lảnh chợt quanh quẩn trong phòng ký túc xá, hình như đáp lại suy đoán của An Như Cố.
Bất chợt, quyển sách trên tay An Như Cố nóng lên, cô lật ra xem, trang giấy thứ nhất xuất hiện một hàng chữ mới.
[Cô nói đúng, nhưng thế thì sao cơ chứ?
Tôi đã có hai người bạn rồi, ta là người dễ dàng hài lòng. Nếu như hôm nay các người không lật quyển bài tập này ra, thực ra tôi cũng không muốn dẫn người bạn thứ ba đi.
Chúc bạn may mắn, tạm biệt.]
An Như Cố: …
Thì ra cô cũng bị người kia nhìn chọn trúng?
Cô hồi thần lại, ngón tay đặt lên hàng chữ ghi bằng mực xanh, như là để giữ đối phương ở lại: “Tôi nghĩ cậu hiểu lầm chuyện gì rồi thì phải?”
Sau đó, cô bấm ngón tay vẽ một pháp quyết, bắt đầu niệm bát đại thần chú thuộc kim quang thần chú: “Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn, quảng tu vạn kiếp, chứng ta thần thông, trong ngoài tam giới, duy đạo độc tôn, thể hữu kim quang, phúc ứng thân ta, thị chi bất kiến, thính chi bất văn…”
Khi cô vừa mở miệng, trên giấy xuất hiện chữ mới: [Khả năng chú ngữ có hạn, quyển bài tập này của tôi không phải thứ bình thường, cô phí sức mà thôi… Chờ chút.]
Khi kinh An Như Cố niệm càng nhiều thì quyển bài tập càng lúc càng nóng, giấy không xuất hiện chữ mới.
Khi nhiệt độ càng lúc càng cao, quyển bài tập vốn dĩ không thể xóa bỏ chợt bắt đầu biến thành màu đen, đó là bị liệt hỏa thiêu đốt sinh ra dị tượng.
Cùng lúc đó, trên quyển bài tập chợt xuất hiện một hàng chữ, chữ viết ngoáy xoắn lại với nhau, thể hiện nội tâm kẻ kia không bình tĩnh: [Cô! Sao cô lại làm được!]
Sau đó, một ngọn lửa vô hình bắt đầu bùng cháy biên giới quyển bài tập, mép xoắn lên. Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, không gió nhưng tự cháy, cháy thành tro, tán loạn trên mặt đất.
An Như Cố không quan tâm ánh mắt kinh ngạc của người thường, cô nhớ lại cảm giác khi nãy, nghiền ngẫm: “Thì ra quyển bài tập này không phải bản thể của hắn, trách không được cứ thấy là lạ.”
Thương Nguyệt cũng kinh ngạc, quyển bài tập này tuy không phải bản thể, nhưng cũng đặt rất nhiều tâm huyết vào nó.
Nếu như cô ấy có thể phá hủy nó, nhưng cũng phải hấp thu được mấy ngày liền.
Không ngờ An Như Cố chỉ niệm một đoạn chú ngữ thì đã giải quyết xong.
Cô ấy thầm nghĩ, trước kia cô ấy từng thấy rất nhiều người niệm chú, nhưng hiệu quả không mạnh đến vậy.
Chú ngữ có thể phát huy tác dụng hay không thì cần xem thực lực của người niệm chú, nếu cứ tính như thế, thì thực lực thật sự của An Như Cố… sâu không lường được.
Cô ấy nhún vai, may mắn mình không giao thủ với An Như Cố, nếu không người bị đốt thành tro có thể là cô ấy cũng nên.
…
An Như Cố quay đầu nhìn mấy người Trương Cảnh Nguyên: “Tôi muốn tìm bản thể của hắn, đã có thể viết thông tin của mình lên, năm nay 18 tuổi, cũng là học sinh ở trấn Đông Phong, còn làm lớp trưởng nữa… Mấy em biết người này không?”