“Bọn em nào to gan đến vậy, nào dám động vào chuyện cấm kỵ.” Trương Cảnh Nguyên thề thốt: “Chúng em đã tiễn nó dựa theo trình tự rồi.”
“Vậy tại sao lại xảy ra chuyện này?” Trương Hạ sợ hãi không thôi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lẽ nào động phải thứ gì đó khong được phép?”
An Như Cố nhìn mặt Trương Cảnh Nguyên, cảm thấy cậu ta vẫn còn chuyện chưa nói, thế là nhìn thẳng vào mắt đối phương, lạnh lùng nói: “Ngoại trừ chơi bút tiên, còn chỗ nào khác thường không?”
Trương Cảnh Nguyên nghe vậy kinh ngạc vì sự nhạy bén của cô, sau đó bối rối gật đầu: “Quả thực còn một chỗ khác thường, sau khi chơi bút tiên thì chúng em đi ngủ, hôm sau khi thức dậy thì thấy trên bàn có một quyển bài tập. Quyển bài tập đó y hệt quyển của chúng em, nhưng nhìn nó rất cũ kỹ, viền trang giấy còn dính gì đó màu nâu đỏ, nhìn rất giống máu.”
“Em vô cùng sợ hãi, không động vào quyển bài tập đó, bạn cùng phòng của em là Triệu Tư Minh lấy nó ném vào thùng rác. Lẽ nào nguyên nhân là do quyển sách bài tập đó?”
An Như Cố nghe vậy suy ngẫm: “Không rõ lắm, nếu như tìm được quyển bài tập đó thì tốt, chị có thể tìm kiếm nó trong phòng ký túc xá của bọn em được không?”
Theo lý mà nói, quyển sách bài tập này là vật kết nối con người với ma quỷ, chắc hẳn nó vẫn ở trong ký túc xá.
“Tất nhiên có thể.”
An Như Cố mở to hai mắt, mắt âm dương đã mở ra, lúc này, một luồng âm khí xuất hiện trước mắt cô.
Trong ánh mắt mong chờ của mọi người, cô đi về hướng âm khí, đưa tay mở ngăn kéo, một quyển sách bài tập quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng: !!!
Trương Hạ: !!!
Vì quá sợ hãi nên Trương Cảnh Nguyên vội vàng lùi lại: “Quyển sách này đã bị Triệu Tư Minh ném vào sọt rác rồi mà? Sao nó lại xuất hiện trong ngăn kéo của cậu ấy?”
Bạn cùng phòng cũng gật đầu như trống bỏi, hoảng sợ nói: “Tớ không biết!”
Trương Hạ sợ hãi cực kỳ, rụt rè nép vào cạnh em trai mình, trốn ở phía sau, không dám lại gần quyển sách cũ kỹ kia.
Trong ánh mắt kinh hãi của bọn họ, An Như Cố vươn tay ra, nhanh chóng cầm quyển bài tập lên.
Tay phải cô cầm quyển bài tập, rồi quay sang nhìn Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng mặt mũi trắng bệch: “Hai em nhìn xem trong này có gì chưa?”
Bọn họ lắc đầu lia lịa: “Thứ kỳ quái thế này, ai mà dám xem!”
“Em nhớ nó đã bị Triệu Tư Minh vứt đi rồi, lẽ nào cậu ấy lén lút nhặt nó về?”
An Như Cố cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô nhìn trang bìa của quyển bài tập trong tay, cô nhìn vết máu đã hóa đen trên đó nói: “Hẳn là cậu ấy không nhặt nó về đâu, quyển sách này tự quay về đây.”
Những người khác: !!!
Trời ơi nó có chân hay sao.
Cô vươn tay lên sờ vết máu đó, cô phát hiện ra một chuyện: “Vết máu trên này… là máu thật.”
Bọn họ nghe vậy, mặt cắt không còn một giọt máu, môi trắng bệch, trong lòng sợ hãi không thôi, cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng đáng sợ.
An Như Cố quan sát nó nhiều lần, cô đã có suy đoán, cái quyển sách này có lẽ là thứ mấu chốt, nói không chừng hai bạn cùng phòng của cậu ấy hôn mê cũng do nó.
Trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, An Như Cố lật nó ra trước mắt mọi người, chữ trên đó thình lình xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Chữ trên đó không ngay ngắn, hơi ngoáy.
[Ngày mồng 5 tháng 7, thời tiết trong xanh.
Gửi bạn của tôi:
Năm nay tôi 18 tuổi, là học sinh lớp 11 trường THPT Số 3 trấn Đông Phong, thành tích tôi rất tốt, đạo đức tốt đẹp, là lớp trưởng của lớp. Tướng mạo của tôi không tệ, ai gặp tôi cũng phải ngoái nhìn.
Tóm lại, tôi có một nội tâm đẹp, mà ngoại hình cũng đẹp.
Nhưng mà bây giờ tôi đang rất cô đơn, không ai nói chuyện với tôi, càng không có người chơi với tôi.
Bây giờ tôi đang ở dưới ký túc xá của các bạn, mục tiêu của tôi là ký túc xá của các bạn.
Tôi rất thích chơi trò bút tiên với mọi người, bây giờ tôi muốn chơi một trò hữu nghị với các bạn. Nếu như đồng ý, mời lật sang trang thứ hai.
Nhắc nhở hữu nghị: Nếu như không tham gia trò chơi này, bốn người các bạn đều phải đến đây chơi với tôi.]
Bọn họ nhìn quyển bài tập không có gì đáng sợ cả, chữ trên đó rất bình thường, thế là cả gan đến gần, đọc từng câu từng chữ trên đó.
Kết quả nhìn đến phần trò chơi thì cảm thấy không ổn.
“Mấy chữ trên này… Hình như là chữ của bút tiên khi chúng em chơi.”
“Với lại, người đó thế mà lại ở dưới ký túc xá của chúng ta?”
Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng nghe vậy, hít sâu một hơi, lông tơ trên người dựng ngược, vội vàng nói: “Em không chơi đâu, đừng lật trang thứ hai!”
“Nhưng ý của người đó là, nếu như chúng ta không chơi, sẽ dẫn toàn bộ chúng ta đi.”
An Như Cố không nghe lời bọn họ nói, trực tiếp lật sang trang thứ hai.