TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 123: Chương 123

“Tớ cứ tưởng chúng bị bệnh truyền nhiễm, nên đã nhiều lần tra hỏi em trai, nó nói năng hấp tấp, không kể tỉ mỉ, mãi đến khi tớ ép hỏi, nó mới nói rằng có lẽ chúng bị trúng tà.”

“Còn về phần tại sao bị trúng tà, nó cứ ấp a ấp úng, không muốn nhắc nhiều đến chuyện này.”

“Vốn dĩ tớ không tin mấy chuyện quỷ thần, nhưng mấy hôm trước thấy cậu đoán mệnh, sau đó tớ nghĩ đến chuyện của em trai mình, cảm thấy vô cùng quái dị, cho nên định nhờ cậu đến đây xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

An Như Cố xoa cằm, nghiền ngẫm, cô nhăn mày nói: “Hai bạn cùng phòng của cậu bé cùng hôn mê, không tìm ra nguyên nhân hả?”

“Đúng vậy, không tìm ra nguyên nhân mắc bệnh.” Trương Hạ ôm người, cảm thấy rét run: “Đột nhiên ngất xỉu đó, bây giờ vẫn đang hôn mê. Bác sĩ nói, nếu như không tỉnh, có khả năng trở thành người thực vật, việc này rất ma quái, từ trước đến giờ chưa từng nghe nói đến virus đáng sợ như vậy.”

An Như Cố nhớ lại âm khí cô vừa thấy, đã có suy đoán, nhưng cô không nói gì, chỉ đi theo Trương Hạ đến ký túc xá.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên nơi âm khí phát ra chính là ký túc xá, nơi em Trương Hạ đang ở.

Hiển nhiên Trương Hạ không biết chuyện âm khí tồn tại, chỉ cảm thấy

Cô ấy chỉ đơn thuần cảm thấy hiệu quả cách nhiệt của ký túc xá tốt, không để ý chuyện này, dẫn An Như Cố và Thương Nguyệt đến phòng 201.

Đẩy cửa ra, bọn họ thấy hai nam sinh, tướng mạo đẹp trai bừng sức sống. Hai cậu nhóc mặc đồng phục, đang chơi điện thoại, rất ồn ào.

“Cậu nhanh đến đây, bắt Đát Kỷ với tớ.”

“Đừng có gọi, lập tức đến ngay!”

Trương Hạ thấy em trai mình là Trương Cảnh Nguyên đang chơi điện thoại, tức giận hét to một tiếng: “Đừng có chơi nữa, bây giờ là lúc để chơi game hả?”

Trương Cảnh Nguyên không hề ngẩng đầu, tay liên tục di chuyển trên màn hình điện thoại, bực mình nói: “Bây giờ không chơi, sau này trúng chiêu thì đâu còn chơi được nữa.”

Trương Hạ: …

An Như Cố: …

Người bị âm khí quấn quanh mà còn lạc quan như thế.

Trương Cảnh Nguyên mất kiên nhẫn với chị của mình, cậu nhóc ngẩng đầu lên nhìn, dừng tay lại, sững sờ nhìn họ.

Da An Như Cố sáng bóng, mắt trong veo, nhưng mà mắt tràn ngập sự lạnh lùng, khiến người ta không dám đến gần, xinh đẹp không gì tả nổi.

Cậu ấy ngừng lại, khiến bạn cùng phòng tức giận la to: “Sao cậu lại đứng yên để Đát Kỷ đánh vậy? Tính làm diễn viên à?”

Bạn cùng phòng mất kiên nhẫn nhìn về phía Trương Cảnh Nguyên, nhìn theo ánh mắt cậu ấy đến chỗ An Như Cố, động tác trên tay cũng dừng lại, sững sờ ngồi tại chỗ.

Bọn họ đột nhiên ngượng ngùng, ngoan ngoãn tắt game, đứng bật dậy, hệt như học sinh đi học quân sự.

Cậu ấy ngập ngừng nói: “Chị à, chị tìm em có chuyện gì không?”

Trương Hạ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn cậu ấy, rồi nói: “Bản thân mình xảy ra chuyện gì, em còn không rõ nữa hả? Rốt cuộc mấy đứa đã làm chuyện gì, dẫn đến hai cậu nhóc kia hôn mê hả?”

Sau đó giới thiệu một chút về An Như Cố: “Đây là bạn đại học của chị, là chị tìm chị ấy đến đây giúp các em, hai đứa nói toàn bộ mọi chuyện đi, chị ấy rất lợi hợi, nói không chừng có thể giải quyết được chuyện này.”

Trương Cảnh Nguyên đưa mắt nhìn An Như Cố, cảm thấy hốt hoảng, vị này là nữ thần đại học mà chị gái cậu ấy thường xuyên nhắc đến sao?

Mắt An Như Cố sáng như đuốc, Trương Cảnh Nguyên hoàn toàn không thể che giấu được, chỉ gãi đầu, rồi ấp úng nói: “Thực ra mấy ngày trước, chúng em chơi một trò chơi…”

Trương Hạ hiếu kỳ hỏi: “Trò chơi gì?”

Trương Cảnh Nguyên và bạn cùng phòng của mình nhìn nhau, cảm thấy sợ hãi, cắn răng nói: “Em ở trên mạng nhìn thấy, cái đó là… bút tiên.”

Ở ký túc xá vô cùng nhàm chán, vì để tìm sự kích thích, bọn họ thường tìm gì đó để chơi hoặc xem phim kinh dị. Trên thị trường phim kinh dị hay rất ít, bọn họ thoáng cái đã xem hết. Thế là bọn họ tìm được một trò chơi kích thích hơn - chơi bút tiên.

Chơi bút tiên càng nhiều người càng tốt, rất thích hợp để bốn người trong ký túc xá của họ chơi.

Cho nên bọn họ đã học theo cách ở trên mạng, vào buổi tối đã chơi bút tiên.

Trương Hạ: ???

Cô ấy nghe xong hoảng sợ: “Tại sao mấy đứa chơi thứ này? Điên rồi sao?”

Trương Cảnh Nguyên lại gãi mặt mình, chột dạ nói: “Hết cách rồi, vì ở ký túc xá rất chán.”

“Thực sự rảnh rỗi đến điên rồi.” Trương Hạ từng nghe nói đến trò bút tiên này, lo lắng hỏi: “Nói như vậy… Hai bạn cùng phòng của em hôn mê là do động vào bút tiên đúng không? Chẳng lẽ mấy đứa không tiễn bút tiên đi?”

Khi chơi, hỏi xong chuyện cần hỏi, cần phải tiễn bút tiên đi. Nếu như không tiễn đúng quy trình, nghe nói sẽ tạo thành hậu quả rất kinh khủng.