TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 122: Chương 122

Anh ta nghĩ trái nghĩ phải, toát ra một suy nghĩ khá to gan: “Tôi chưa từng nuôi mèo, cô thấy tôi nhận nuôi nó được không?”

Vị trí của phòng khám thú y rất tốt, tay nghề của anh ta cũng tốt, phòng khám làm ăn cũng tốt, quả thực có nhiều sinh mạng được tái sinh ở đây, nhưng cũng có rất nhiều sinh mạng tiêu vong ở đây.

Nghe An Như Cố nói như vậy, khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.

Với lại con mèo kia có linh tính như vậy, hình như có thể hiểu được tiếng người, khiến người ta nảy sinh hảo cảm.

An Như Cố chầm chậm lắc đầu: “Tôi không quản thúc được nó, đến khi nó quay lại anh thử nói chuyện với nó đi. Nếu như nó đồng ý, tất nhiên sẽ ở lại. Nhưng tôi nghĩ chuyện này không khả thi đâu, con mèo này rất hoang dã, có lẽ không muốn trở thành mèo chỉ nuôi nhốt trong nhà đâu.”

Bác sĩ Khương nghe vậy cảm thấy thất vọng, nhìn khác hẳn người sợ hãi mèo đen khi nãy: “Thế à, tiếc quá nhỉ.”

“Tính cách của mèo hoang rất khí thuần phục, là một sinh linh thích tự do, nó hòa nhập với thiên nhiên cũng là một chuyện tốt.”

Bác sĩ Khương hồi phục tinh thần, gật đầu, tiếc nuối nói: “Tôi biết rồi.”

Vì đường về Đạo Quán khá xa, nên An Như Cố không về, cô và Thương Nguyệt ngủ lại phòng khám thú y một đêm.

Bác sĩ Khương thích sạch sẽ, phòng nghỉ không nhiễm một hạt bụi, thường xuyên được khử trùng.

Anh ta cầm một bộ chăn ga chưa từng dùng qua đến cho cô, rất mềm mại.

Bác sĩ Khương lo lắng cô không thoải mái, nên muốn đặt khách sạn cho cô, nhưng cô đã từ chối.

Điều kiện ở ký túc xá đại học kém hơn ở đây rất nhiều, tối chỉ xoay người một cái có thể rớt xuống, cô vẫn ngủ ở đó được tận 4 năm đấy thôi.

Hừng đông hôm sau, bác sĩ Khương đưa cho An Như Cố một bao lì xì, coi như tiền trừ tà.

An Như Cố không từ chối, dù sao cô cũng đã tốn khá nhiều thời gian ở đây.

Khi cô và Thương Nguyệt chuẩn bị rời đi, điện thoại cô chợt vang lên, cô mở ra xem, phát hiện là Trương Hạ, bạn cùng phòng của cô gọi điện đến.

Vừa kết nối xong, thì nghe được giọng nói hốt hoảng của Trương Hạ: “An Như Cố, bây giờ cậu đang ở Nam Thành không?”

“Tớ đang ở đây, sao thế?”

Trương Hạ nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thả lỏng nói: “Hình như em trai tớ gặp quỷ, tớ sợ quá đi mất, cậu có thể đến đây giúp tớ không? Tớ thật sự không biết nên tìm ai, chỉ có thể tìm cậu.”

Lần đầu tiên Trương Hạ gặp phải chuyện này, như con ruồi mất đầu không biết bay về đâu, người lớn trong nhà cũng rất lo lắng. Trong lúc bọn họ luống cuống, Trương Hạ chợt nhớ đến mấy ngày trước, khi nói chuyện phiếm với An Như Cố, thế là nhờ An Như Cố giúp đỡ.

“Bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ lập tức đến ngay.” An Như Cố ngừng tay, khuôn mặt lạnh lùng càng thêm sắc bén.

Trương Hạ báo địa chỉ cho An Như Cố, trường THPT Số 3 trấn Đông Phong, trùng hợp hơn là, An Như Cố cũng đang ở trấn Đông Phong.

Thế là cô sửa đổi lộ tuyến, cô và Thương Nguyệt đi taxi đến trường THPT Số 3 trấn Đông Phong.

Từ phòng khám đến trường THPT Số 3 rất gần, ngồi taxi 20 phút là đến.

Trương Hạ dùng hai tay ôm chặt người, lo lắng đi qua đi lại trước cổng trường.

Da An Như Cố rất trắng, khí chất lạnh lùng, chân dài, cổ dài, nhìn cao ngạo như bạch hạc, không nhiễm bụi trần. Thương Nguyệt đi bên cạnh cô thì vô cùng xinh đẹp, bọn họ trở thành tiêu điểm của đám đông.

Trương Hạ nháy mắt đã nhìn thấy cô, mắt cô ấy sáng lên, vội vàng chạy đến bên cạnh An Như Cố, vui mừng nói: “Cậu đến rồi!”

Là bạn bè của nhau, chia xa rồi gặp lại, đáng ra phải ôn chuyện cũ.

Nhưng An Như Cố không có ý định hàn huyên, cô vào thẳng chủ đề chính: “Em trai cậu gặp chuyện gì?”

Trương Hạ nghe vậy, mặt u sầu, cất bước vào trường học: “Em trai tớ ở ký túc xá, tớ dẫn cậu đến đó gặp nó.”

An Như Cố đồng ý, cùng Trương Hạ sóng vai đi vào trường THPT Số 3 trấn Đông Phong.

Vừa bước vào cổng chính, An Như Cố dường như thấy gì đó, cô ngẩng đầu nhìn lên, ngừng chân lại.

Xếp hạng của trường THPT Số 3 trấn Đông Phong khá tốt, được xây dựng lại cũng tốt, tòa nhà dạy học sừng sững, một tòa nhà trong số đó có âm khí quấn quanh.

Trương Hạ vừa dẫn đường cho cô, vừa mắng: “Trường THPT Số 3 cách nhà chúng tớ khá xa, vì để thuận tiện, nên để em trai ở ký túc xá. Nó có 3 bạn cùng phòng, tớ từng thấy chúng rồi, nhìn rất khỏe khoắn.”

“Cuối tuần trước, em trai gọi điện cho tớ, nói một trong số chúng đã hôn mê, bây giờ đang ở ICU. Sau khi tớ nghe nói, cứ tưởng rằng cậu bé đột nhiên phát bệnh. Kết quả mấy hôm sau, em trai lại gọi điện cho tớ, nói một cậu bạn cùng phòng khác lại hôn mê, đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, bây giờ đang điều trị ở phòng bệnh nặng.”