Cái người này không những làm nó bị thương, lại còn mời nữ quỷ đến bắt nó, thật quá đáng mà! Có thể nhẫn nại, nhưng không thể chịu nhục, đột nhiên hận ý trong lòng nó gia tăng.
Sự oán niệm trong mắt mèo đen đến mức hóa thành thực chất, bác sĩ Khương vô thức nhìn sang chỗ khác, muốn sụp đổ.
Mãi một lúc lâu, anh ta mới hồi phục tinh thần, buồn rầu giải thích với An Như Cố: “Ở chỗ chúng tôi có rất nhiều mèo hoang, cứ như vậy mấy đời mèo sinh ra, số lượng mèo hoang lại tràn lan. Cho nên có một số tình nguyện viên bắt chúng lại, rồi đưa đến chỗ tôi để triệt sản.”
“Họ đưa cho tôi khá ít tiền, chỉ đủ chi phí trang thiết bị, tôi muốn cống hiến cho cộng đồng, mới nhận lấy công việc vừa khổ vừa mệt này. Tôi không biết con mèo này thế mà hận tôi, mấy con khác đâu có đến nỗi vậy.”
Oan uổng quá mà!
An Như Cố nhìn mèo đen linh động kia, thấy buồn cười nói: “Con mèo đen này không phải mèo đen bình thường.”
“Là sao?” Bác sĩ Khương ngẩn người: “Mèo đen này có gì khác sao?”
An Như Cố nói: “Anh nhìn kỹ dáng vẻ của nó xem, khi dưới bóng tối, thấy người nó đỏ lên không, mèo này chính là một loại hi hữu - huyền mèo. Từ xưa đến nay, huyền mèo có thể trừ tà, chỗ nào có tai họa giáng lâm, nó sẽ xuất hiện ở chỗ đó, tiêu trừ tà khí của nơi đó.”
“Huyền mèo thông linh, nó thông minh hơn mèo thường rất nhiều. Anh lại… triệt sản cho nó, để cơ thể nó không còn nguyên vẹn nữa, cho nên nó mới bất mãn như vậy.”
Bác sĩ Khương: …
Bác sĩ Khương nghĩ đến những gì mình trải qua 1 tháng nay, kìm lòng chẳng đặng gật đầu.
Con mèo đen này biết đường đi đến nhà anh ta, lại biết 12 giờ đêm anh ta sẽ ngủ say, nó còn biết trốn tránh con người, quả thực rất tinh quái, thông minh hơn so với tất cả những con mèo anh ta từng thấy.
Bác sĩ Khương chột dạ nhìn mèo đen, thành khẩn, cố gắng giao lưu với nó: “Việc này là lỗi của tao, nhưng tao đâu còn cách nào khác, đây là việc của tao mà. Tao xin lỗi mày, có được không?”
Mèo đen thấy con người này ánh mắt chất chứa sự áy náy, nó không giương nanh múa vuốt nữa, chỉ khịt mũi, biểu đạt sự khinh thường của mình.
Sau đó nó nâng chân trước lên, kiêu ngạo liếm lông, dường như tuyên thệ sự thắng lợi của mình.
Bác sĩ Khương thấy nó đã bớt hung dữ, hiểu rõ thái độ của nó đã đỡ căng thẳng hơn, vội vàng đi đến bên cạnh, rồi nói: “Đại nhân mèo à, tao xin lỗi được không, tao không nên triệt sản cho mày, lần sau tao… À không đúng, mày không còn thứ kia nữa. Tao có thể đền bù thứ khác cho mày được không?”
Mèo đen không hiểu bác sĩ Khương nói gì, chỉ mở to hai mắt nhìn anh ta, chỉ vẫy đuôi, vô cùng tò mò.
Bác sĩ Khương xuất hết khả năng của mình ra để dỗ dành mèo đen, lấy thức ăn cao cấp và đồ chơi cho mèo trong tủ ra, đặt dưới chân nó, ân cần y hệt như hiến vật quý: “Những thứ này đều cho mày hết đó.”
Thương Nguyệt thấy thế, không nắm cổ mèo đen nữa, cúi đầu thả nó xuống đất.
Bác sĩ Khương lo lắng, sau khi nó không bị khống chế sẽ công kích mình, vì vậy sợ hãi, lùi về sau hai bước.
Nhưng mèo đen bị mấy thứ trước mặt thu hút, giơ chân trước gảy gảy thức ăn và đồ chơi cho mèo, hình như hứng thú với sự “cung phụng” của bác sĩ Khương.
Sau đó, nó lấy chân trước lựa chọn đồ, lấy một đồ chơi và một túi thức ăn nhỏ, sau đó bỏ đi mà không quay đầu lại.
Thực ra, mấy ngày gần đây nó quấy rối bác sĩ Khương để cho hả giận. Dù sao cho dù nó uy hiếp bác sĩ Khương, thì thứ đồ kia cũng không thể mọc ra được nữa.
Anh ta đã xin lỗi nó, còn đền bù thức ăn và đồ chơi cho nó, vậy thì nó miễn cưỡng… tha thứ cho đối phương vậy.
Hừ, nó là một con mèo rộng lượng đấy.
Thực ra chủ yếu là do, cái con người này đã mời được cứu binh quá ghê gớm.
Bác sĩ Khương đưa mắt nhìn mèo đen ưu nhã rời đi, thở phào nhẹ nhõm: “Hầy, phòng khám thú y của tôi cái khác chẳng có, nhưng thức ăn và đồ chơi cho mèo thì bao la, lần này hẳn là nó không đến quấy rối tôi nữa nhỉ.”
An Như Cố suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ sau này nó vẫn đến tìm anh.”
Bác sĩ Khương: ???
Bác sĩ Khương sợ hãi hỏi: “Tại sao? Lẽ nào nó không hài lòng với những thứ mà thôi đưa cho nó?”
An Như Cố bình tĩnh nói: “Ở bệnh viện, chuyện sinh lão bệnh tử rất thường gặp, phòng khám thú y cũng thế, cho nên đây là chỗ âm khí nặng nhất. Khi tôi vừa đến đây, thì phát hiện chỗ này âm khí rất nặng, đồng thời huyền mèo cũng xuất hiện ở đây, đoán chừng đây là nguyên nhân nó ở gần đây.”
“Anh cho nó đồ, nó nhận, coi như đã xóa bỏ ân oán lúc trước, còn sau này, nó sẽ tiếp tục đến đây thanh trừ âm khí xung quanh.”
Bác sĩ Khương bừng tỉnh, hóa ra là thế, huyền mèo xuất hiện ở đây là chuyện tốt, vậy thì anh ta không cần lo lắng nữa rồi.