TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 120: Chương 120

An Như Cố đã ăn cơm tối, cô không ăn khuya. Thương Nguyệt thì tò mò mấy cửa hàng đó, thế là lên tầng trên dạo một vòng, ôm một đống đồ ăn về.

An Như Cố cầm một tách trà hoa quế, cô không định ngủ, mà quyết định đợi đến 12 giờ đêm, giải quyết xong xuôi thì ngủ luôn một thể.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bác sĩ Khương càng lúc càng sợ.

Anh ta xoa xoa cánh tay đã nổi da gà, mơ hồ cảm thấy tiếng mèo kêu tra tấn anh ta một tháng qua sắp đến rồi.

Quả nhiên, khoảng 12 giờ 5 phút, bên ngoài chợt truyền đến tiếng mèo kêu chói tai, y hệt như tiếng trẻ con khóc thút thít, nghe rất thê lương, làm cho người ta hoảng sợ, không rét mà run.

Tiếng kêu truyền từ phía trên xuống, từ xa đến gần, y hệt như nó vờn quanh chỗ tôi vậy.

Lúc này, cửa sổ như bị thứ gì đó đập vào, phát ra tiếng ầm ầm.

Bác sĩ Khương quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt xanh lục. Đôi mắt xanh lục ở giữa khoảng không đen kịt, nó nhìn chằm chằm bác sĩ Khương, cảnh tượng cực kỳ ma quái.

“Aaa! Có ma!”

Bác sĩ Khương hét to, tông tơ toàn thân dựng thẳng. Sợ hãi xuyên tận óc, đánh vào tận linh hồn, khiến anh ta cảm giác như mình bước vào chậu nước đá.

Vì quá sợ hãi nên anh ta cứ trừng mắt nhìn, dường như muốn ngất xỉu.

Đúng lúc khi anh ta sắp xỉu, thì Thương Nguyệt đẩy cửa đi ra, cặp mắt xanh lục kia xuất hiện trên tay Thương Nguyệt.

Bác sĩ Khương thấy đôi mắt gần mình như vậy, sợ hãi nhảy dựng lên, đưa tay chỉ vào nó: “Má ơi, cứu mạng, có ma mèo!”

An Như Cố từ tốn nói: “Đây không phải ma, nó là một con mèo sống.”

Bác sĩ Khương: …

Bác sĩ Khương kìm nén sự sợ hãi, bình tĩnh lại nhìn con mèo đen trước mặt, một lúc lâu sau đó, anh ta mới bừng tỉnh, hình như là mèo sống thật.

Nếu như không còn sống, cũng không thể bị người bình thường như Thương Nguyệt tùy tiện bắt được.

Trong tay Thương Nguyệt là một con mèo đen tuyền, lông bóng loáng, đen như mực. Trên người nó không hề có quỷ khí, là một con mèo sống.

Con mèo bị Thương Nguyệt ôm trên tay, phát ra tiếng kêu thê lương quen thuộc, hệt như đang mắng người: “Meo! Meo meo meo!”

An Như Cố đã hiểu: “Nó đen như thế, rất dễ ẩn mình, có lẽ đây là nguyên nhân anh không tìm ra nó.”

Bác sĩ Khương: …

Con mèo đen này nếu như nhắm mắt lại là có thể dung nhập vào màn đêm một cách hoàn mỹ. Nếu như nó cố tình lẩn trốn, anh ta… thật sự không thể tìm được nó.

An Như Cố xoa cằm, nhìn con mèo đen đang kêu gào chửi bới kia, cô nghi ngờ hỏi: “Cả tháng nay, ngày nào nó cũng đến tìm anh, dường như rất cố chấp, anh và nó liên quan gì đến nhau thế?”

“Tôi mỗi ngày đều khám cho mấy chục con mèo, sao có thể nhớ rõ từng con một cơ chứ?”

Bác sĩ Khương nhìn con mèo đen trước mặt, cố gắng tìm tòi trong hồi ức, lúc nhìn chân nó, chợt bừng tỉnh: “Chân phải nó cà thọt, tôi nhớ ra rồi! Một tháng trước, tôi đã triệt sản cho nó!”

An Như Cố và Thương Nguyệt: …

Thời đại mà Thương Nguyệt sống, không hề có khái niệm triệt sản, cũng không nói chuyện về vật nuôi, khi nghe hai chữ “triệt sản” cô ấy không hiểu lắm. Mãi đến khi suy nghĩ một lúc lâu, chắp vá lại, mới hiểu được.

Triệt sản, ý như mặt chữ mà phân tích… Hình như có ý nghĩ như thế nhỉ?

Cô ấy ôm con mèo đen lên lắc lắc, nhìn phía dưới nó, đưa tay che miệng, rồi nhịn cười: “Hóa ra là thế, vậy thì chẳng trách nó được rồi.”

Ai mà chịu nổi chuyện tự dưng bị mất trứng cơ chứ, mất đi cơ hội sinh sản?

Chẳng trách con mèo này cả tháng nay, ngày nào cũng đến tìm bác sĩ Khương, nó kêu thảm thiết như vậy, đoán chừng do mối thù cắt trứng rồi.

Mắt mèo đen vốn dĩ nhìn chằm chằm bác sĩ Khương, nhưng khi nghe Thương Nguyệt chế giễu, nó mới liếc Thương Nguyệt một cái.

Mèo đen thông linh, đừng tưởng nó không biết, cái người đang ôm nó là một nữ quỷ.

Những du hồn kia, mỗi khi nhìn thấy nó, căn bản chẳng dám lại gần, chỉ có nữ quỷ này không biết trời cao đất dày mới dám đối xử với nó như thế.

Nó hung tợn trừng mắt nhìn Thương Nguyệt, móng chụp về phía tay cô ấy, chuẩn bị để người kia nếm đau khổ.

Nhưng Thương Nguyệt không buông tay, cô ấy cười híp mắt nhìn nó, khi móng vuốt nó đánh tới, không hề làm Thương Nguyệt sứt mẻ chút nào hết, không sứt da luôn.

Những du hồn lang thang rất sợ mèo đen có thể trấn trạch trừ tà, nhưng Thương Nguyệt đâu phải quỷ bình thường, cô ấy có tu vi, hồn thể mạnh mẽ, nó của nó hoàn toàn không thể làm cô ấy bị thương.

Mèo đen: ???

Sao nữ quỷ này lại mạnh như thế?

Mèo đen tức giận, nó xù lông lên, lúc thì nhìn bác sĩ Khương, lúc thì nhìn Thương Nguyệt, cuối cùng nó chọn quả hồng mềm có thể nắn bóp, dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm bác sĩ Khương.