TRUYỆN FULL

[Dịch] Tôi Ở Nhân Gian Live Stream Đoán Mệnh

Chương 119: Chương 119

Bác sĩ Tôn nhớ đến lời kể của người dân trong thôn, nên hỏi: “Cháu là An Như Cố đúng không?”

“Đúng vậy, chú tìm cháu có việc gì không?”

Bác sĩ Tôn như được đại xá, vội vàng kéo cánh tay người đàn ông kia đến trước mặt: “Bạn của chú gặp phải chuyện lạ, không biết tìm ai để hỏi. Hôm nay chú nói chuyện với trưởng thôn, nên ông ấy nói chú đến tìm cháu thử xem, thế là chú dẫn nó đến đây, cháu xem có thể giải quyết được chuyện này hay không?”

Trước đó, bác sĩ Tôn luôn vững tin vào chủ nghĩa duy vậy, không ngờ có một ngày ông ấy phải cầu Thần bái Phật.

Nhưng chuyện ma quái bạn ông ấy gặp phải dạo gần đây, khiến ông ấy đành phải tin trên thế giới này thật sự có những sinh vật thần bí tồn tại.

Thực ra, bác sĩ Tôn không ôm quá nhiều hy vọng, dù sao trong ấn tượng của ông ấy, An Như Cố chỉ là một sinh viên đại học, sao lại dính dáng đến mấy chuyện trừ tà cơ chứ.

Khi thôn trưởng nói ông ấy nên đến Xuất Vân Quán tìm An Như Cố, ông ấy sợ hãi không thôi.

Nhưng thật sự chẳng còn cách nào khác cả, cho nên đã đến Xuất Vân Quán trong sự tuyệt vọng, cùng với bạn của mình.

An Như Cố đặt sách xuống hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”

Người đàn ông kia gãi đầu như ổ quạ của mình, buồn rầu nói: “Chắc tôi trúng tà rồi, tôi là bác sĩ thú y, mở một phòng khám ở trấn trên. Bình thường rất bận rộn, nên tôi lười về nhà, hay ngủ lại ở phòng khám.”

“Đại khái khoảng 1 tháng trước, 12 giờ đêm, tôi nghe được tiếng mèo kêu thảm thiết đáng sợ. Dường như nó ở rất gần tôi, làm tôi thức giấc.”

“Tôi tưởng rằng có con mèo đi ngang qua rồi kêu, tôi không để ý, tiếp tục ngủ, kết quả con mèo đó lại kêu tiếp, nó kêu liên tục hơn 1 tiếng đồng hồ, tôi căn bản không ngủ được.”

“Khi mèo phát tình, nó sẽ phát ra tiếng kêu y như tiếng trẻ sơ sinh khóc thút thít, tôi nghĩ ở xung quanh có thể có cả mèo đực lẫn mèo cái.”

“Vì quá ồn, nên tôi thực sự không chịu nổi, thế là rời giường, muốn đuổi mấy con mèo kia đi. Nhưng tôi tìm xung quanh phòng khám một hồi, căn bản không có một con mèo nào.”

An Như Cố suy nghĩ: “Là thế à, hay là do con mèo kia chạy quá nhanh, anh chưa kịp nhìn thấy thì nó đã chạy đi mất rồi?”

Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng ngày hôm sau, đúng 12 giờ đêm, tiếng mèo kêu y hệt tiếng trẻ sơ sinh lại vang lên, hình như nó không biết mệt, thực sự tôi không thể ngủ được, đành phải ra ngoài đuổi chúng lần nữa, nhưng mà… Tôi vẫn không tìm thấy bóng dáng của một con mèo nào.”

“Cứ thế, ngày này qua ngày khác, một tháng trôi qua, cứ đúng 12 giờ đêm, tiếng mèo kêu lại vang lên.”

An Như Cố suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tiếng mèo kêu chỉ xuất hiện ở phòng khám thôi hả?”

“Không phải, xuất hiện ở nhà tôi nữa cơ. Vì chuyện này mà tôi quá mệt mỏi, nên đã về nhà ngủ. Kết quả y hệt như khi ở phòng khám, đúng 12 giờ đêm, con mèo kia lại kêu. Tôi cảm giác như… Bị ma mèo đeo bám.”

Người đàn ông trẻ tuổi lấy tay ôm chặt người mình lại, toàn thân nổi da gà, rùng mình một cái. Thực ra anh ta khá to gan, nhưng chuyện này quá quái dị, khiến anh ta rối bời.

An Như Cố lại suy luận: “Hay là có người đùa giỡn anh?”

Người đàn ông thở dài nói: “Tôi cũng từng nghĩ đến chuyện này, khi đến phòng khám, tôi đã nhờ người xung quanh chú ý giúp, xem coi có người kỳ quái nào đến gần nhà tôi không, nhưng ai cũng nói không có. Tôi cũng tìm một thiết bị ghi âm, nhưng không hề phát hiện gì cả.”

Anh ta mong chờ nhìn An Như Cố: “Cô xem, có thể giải quyết được việc này hay không?”

“Bây giờ tôi không biết được, thế này đi, hôm nay anh ngủ lại phòng khám, tôi cũng đến đó cùng anh, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng gật đầu, bất kể thế nào, có người ở cùng vẫn khiến anh ta an tâm hơn.

Buổi tối trăng sáng sao thưa, trời đen kịt, không mưa, nhưng không khí lại khá ẩm ướt, khiến người ta thấy khó chịu, cảm thấy khó thở.

Buổi tối Đạo Quán không mở cửa, nên An Như Cố dẫn Thương Nguyệt lên xe bác sĩ Khương, cùng đến trấn Đông Phong. Mặc dù Đông Phong chỉ là một thị trấn, nhưng rất phồn hoa, những gì cần thiết đều có, còn có mấy trung tâm thương mại nữa.

Phòng khám thú y của bác sĩ Khương tọa lạc tại một trung tâm thương mại nhỏ. tích của phòng khám rất lớn, rất sạch sẽ, nhìn ra được chủ nhân là một người khó tính, cẩn thận.

Bác sĩ Khương dẫn bọn họ vào văn phòng ở tầng trên, chỉ vào một loạt phòng trống nói: “Đây là phòng nghỉ của nhân viên chỗ chúng tôi, bây giờ không có ai ở đây, hai người có thể nghỉ ngơi một lát, bây giờ mới 9 giờ tối thôi.”

“Được.”

“Cô có muốn ăn gì không? Ở tầng trên có mấy cửa hàng đang mở, nếu hai người đói, có thể lên tầng trên mua rồi quay lại.”

“Được.”