Có mười mấy con Hắc Cương Ngưu nghe Ma Ngưu Thú nói xong, không gặm cỏ nữa.
Nhưng vẫn có Hắc Cương Ngưu quá đói bụng, tiếp tục gặm cỏ.
Ma Ngưu Thú vừa tức vừa nộ, lại không tiện phát tác, bởi vì nó cũng đói, ngày hôm nay chỉ hơi gặm chút cỏ, thương thế trên người còn nặng.
Cuối cùng, Ma Ngưu Thú nhịn không được, gặm một chút lót dạ.
Ma Ngưu Thú kinh ngạc phát hiện, những cỏ này ăn thật ngon, nhất định là sơn hào hải vị!