Sau khi đám người Hắc Kỳ Lân cùng Tổ Long nghe được cách thức xử lý của Lâm Phong. Bọn họ đều cảm thấy cách này của Lâm Phong không được, bởi vì bọn họ đều cảm thấy đại khái không thể thương lượng được, cuối cùng có lẽ vẫn phải dùng tới vũ lực.
Sau khi Lâm Phong nghe xong thật ra cũng không có cách nào phản bác. Tuy Lâm Phong cảm thấy có thể đi lên đàm phán trước, nhưng trong lòng hắn không nắm chắc lắm. Nói cách khác, bản thân Lâm Phong cũng hiểu rõ ràng, sợ rằng bọn họ không thể đàm phán được, cuối cùng vẫn phải dùng tới vũ lực. Nhưng Lâm Phong vẫn kiên trì muốn nói chuyện với người ta trước, sau đó không được lại tính sau.
- Được rồi, được rồi, ngươi đã nói như vậy, chúng ta lại nghe theo ngươi. Ta sẽ tới đàm phán với hắn trước. Nếu có thể đàm phán được thì tốt, nếu không đàm phán được, đến lúc đó ngươi đừng cản chúng ta nữa.
Ban đầu, Lâm Phong cho rằng đám người Tổ Long, Hắc Kỳ Lân cùng thần thú Côn Bằng có lẽ phải mất một thời gian mới có thể làm quen với nhau. Nhưng hắn không ngờ mới qua một thời gian ngắn, bọn họ đã bắt đầu đứng cùng một trận tuyến, mặc cùng một cái quần. Điều này thật sự khiến Lâm Phong thấy bất ngờ. Nhưng đây cũng là một chuyện tốt. Dù sao quan hệ giữa bọn họ tốt, như vậy về sau lúc chiến đấu, bọn họ phối hợp với nhau chắc chắn sẽ càng thêm ăn ý.
Bằng không nếu bọn họ suốt ngày đánh nhau, Lâm Phong không cần làm gì nữa, cả ngày đi giải quyết mâu thuẫn giúp bọn họ là được rồi.