Cùng lúc đó, mấy người Lý Hạo ngược lại là vô cùng hài lòng.
Rất nhanh, đi ra khỏi cổ thành.
Ở cửa thành, Lý Hạo phất tay với ba vị cường giả bạch ngân: “Ba vị Đoàn Trưởng, ta sắp phải ra ngoài, sau này ta lại đến thăm mấy vị!”
Đoàn Trưởng đoàn 7 ngữ khí bình tĩnh: “Cẩn thận nhé, thuận buồm xuôi gió!”
Không có quá nhiều lưu luyến, nơi này vốn không phải nơi ở lâu dài của bọn người Lý Hạo, mà ở nơi này quá lâu cũng không phải là chuyện tốt, Đoàn Trưởng đoàn 7 không nói gì, ngược lại là Đoàn Trưởng đoàn 9 bình thường im như thóc kia lại truyền âm nói: “Đoàn Trưởng đoàn 12, lúc ra ngoài đi ngang qua Hòe tướng quân kia, có thể đặt một ít đá năng lượng ở điểm hối đoái năm đó, có lẽ…có thể đổi được một chút tinh hoa sinh mệnh, Hòe tướng quân có lẽ chỉ là im lặng cũng không phải triệt để tử vong.”
Trong lòng Lý Hạo khẽ động, gật nhẹ đầu: “Cảm ơn đã cho biết!”
Cái này, hắn đã từng xem qua trên sách hướng dẫn du lịch.
Tinh hoa sinh mệnh đại khái chính là sinh mệnh tuyền thủy. Lúc trước, trong lúc tắm rửa dường như có hòa lẫn một chút, mà tòa thành cổ này dường như cũng là đang thiếu thốn những năng lượng này, cho nên không cách nào khởi động hết.
Hòe tướng quân… yêu thực… là một cây đại thụ sao?
Đại thụ cũng có thể sắc phong tướng quân sao?
Thụ yêu đúng không?
Trong lòng Lý Hạo thầm nghĩ, một lát sau lần nữa phất tay tạm biệt, một đoàn người rời khỏi phạm vi cổ thành.
Ba vị bạch ngân, giờ phút này đều im lặng nhìn theo.
Mãi đến khi mấy người đã khuất bóng, Đoàn Trưởng đoàn 7 mới ba động tinh thần nói: “Lão Cửu, ngươi nói cũng không phải ít, ông cố ngươi tốt nghiệp ở Ma Võ cũng đã qua bao nhiêu năm, còn muốn nịnh nọt hậu duệ của Kiếm Tôn sao, có cảm thấy xấu hổ không?”
Đoàn Trưởng đoàn 9 bình tĩnh không gì sánh được, bình tĩnh nói: “Nịnh nọt sao? Chỉ là xuất phát từ chiến hữu nhắc nhau mà thôi! Huống chi… cũng không cần thiết phải nịnh nọt gì, Sư Trưởng mới là đích truyền của Ma Võ, ngươi ngược lại là có thể đi nói với Sư Trưởng.”
“Ta mới không thèm đi!”
Ba vị Đoàn Trưởng, giờ phút này ngược lại là có thêm chút linh trí, hàn huyên một hồi, nói đến một số chuyện cũ năm đó, hiển nhiên bọn họ giờ phút này so với trước đó, linh trí đã mở ra nhiều hơn, hóa thành binh hồn cũng vững chắc hơn nhiều so với trước đó.
…
Ngoài thành.
Một đám người hội hợp.
28 người... và một con chó.
Bên Viên Hưng Võ, có lẽ đã cùng Hầu Tiêu Trần đạt thành thỏa hiệp, Lý Hạo cũng không để ý, không hỏi thăm.
Còn thiếu một người, Quang Minh Kiếm.
Đối phương đại khái là đang chờ ở phía giàn giáo bên kia.
Lý Hạo cũng không để ý điều này, cùng mấy người Hầu Tiêu Trần tiến về phía trước, đi được một lúc liền hỏi: “Bộ Trưởng, đã từ bỏ Huyền Quy Ấn hay sao?”
“….”
Biết rõ còn cố hỏi!
Hầu Tiêu Trần không thèm để ý, Lý Hạo lại nói: “Vậy sau khi rời khỏi đây, người của tam đại tổ chức còn ở bên ngoài thì phải làm sao?”
“Cứ giết là xong việc!”
Hầu Tiêu Trần lần này ngược lại rất dứt khoát: “Đại đa số cường giả đều tiến vào, những người còn lại cũng đều rất yếu, tam đại tổ chức cũng sẽ hạn chế số người đến đây, không cần lo những việc này.”
Nam Quyền đột nhiên nói: “Trấn Bắc tướng quân, là ngươi giết hay sao?”
Lời này vừa thốt ra, ngay cả bước chân của Viên Hưng Võ cũng dừng lại một chút.
Bởi vì vị kia chết đi, dẫn đến ba tỉnh phía Bắc gần đây rung chuyển không ngừng, là bọn người Hầu Tiêu Trần giết sao?
Trước đó, nếu như chỉ là một chút hoài nghi, mọi người ngược lại đã có chút xác định, bởi vì bọn người Hầu Tiêu Trần rất mạnh, có cơ hội giết vị Húc Quang đỉnh phong kia dưới sự bảo hộ của hàng vạn quân lính.
Hầu Tiêu Trần cười cười: “Thế nào, ngươi muốn báo thù sao?”
Vị kia là người của Hoàng Thất!
Nam Quyền nhíu mày: “Không có hứng thú báo thù, bất quá nếu là ngươi giết… về sau sẽ tránh xa ngươi một chút, mặc dù tên kia khiến cho người người oán trách, nhưng mà lúc này nếu như tên kia còn sống, vẫn là lợi nhiều hơn hại, ngươi trực tiếp giết gã khiến 3 tỉnh rung chuyển, 19 tỉnh phương bắc cũng sẽ bị ảnh hưởng theo, thậm chí ảnh hưởng đến Ngân Nguyệt.”
Hầu Tiêu Trần cười cười: “Tùy ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ, ngươi nói phải thì phải vậy.”
“Xì!”
Nam Quyền cười nhạo một tiếng, cũng không nói thêm gì.
Lý Hạo chỉ yên lặng mà nghe, không nói xen vào.
Hắn chỉ là người Ngân Nguyệt, đối với Ngân Nguyệt còn chưa hiểu rõ, huống chi cái gì 3 tỉnh phía bắc, ngược lại cũng không có cảm thụ quá rõ ràng.
Chết cũng tốt, ai giết cũng được, cũng không quan hệ gì với hắn.
Rất nhanh, đám người đi đến bên kia hốc cây.
Lý Hạo tìm một chút, nơi này hẳn là có một cái tế đài nhỏ, năm đó chính là chỗ ưa thích của du khách và cư dân Chiến Thiên Thành. Ở đây, cung phụng một chút gì đó thì có thể đổi lấy một chút sinh mệnh tuyền thủy.
Chỉ là bây giờ chưa hẳn có thể dùng, cái cây này dường như đã chết.
Đi một hồi, Lý Hạo nhìn thấy được tế đàn trong bóng tối.
Rất nhỏ, phía trên phủ đầy tro bụi, nếu không chú ý thật đúng là không lưu ý thấy.