TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 697: Tề tụ (4)

Người còn chưa đủ, hắc khải lại phân phối đủ hết.

Những người này đều biết hắc khải lợi hại cỡ nào, không nói những cái khác, phòng ngự rất mạnh, võ sư mặc vào, Phá Bách võ sư mặc thì Nhật Diệu cũng khó phá nổi, đơn giản chính là một chi thiết quân đánh không chết!

Đám người này đều ước ao ghen tị!

Mộc Lâm cũng líu lưỡi!

Cmn không phản bác được.

Lý Hạo tên tiểu bạch kiểm này, muốn ăn bám sao?

Địa Phúc Kiếm có thù với Viên Thạc, hơn nữa còn thù rất sâu, ba lần khiêu chiến người ta, người ta đều cự tuyệt, đây đối đả kích rất lớn với thanh danh của Địa Phúc Kiếm, nếu là bảo vệ thanh danh, sớm đã là sinh tử cừu gia!

Cứ như vậy, người ta còn có thể đưa tới nhiều người cùng đồ vật như vậy. . . Đây là chiêu Lý Hạo làm con rể sao?

Thật ra Kim Thương cũng có chút bất ngờ, tặng người còn chưa đủ, còn đưa hắc khải?

Tuy y tư lịch thâm hậu, không biết nói gì, chỉ nói: "Lý Hạo hình như còn đang tu luyện, đừng đứng ở cửa, tất cả vào đi, để ta cho người đi gọi hắn."

Lại nói tiếp: "Hồng Nhất Đường không tới sao?"

"Phu quân ta bế quan."

Hồng phu nhân nói khẽ: "Hắn gần đây siêu năng có chút xao động, vết thương trước đó ở trong Chiến Thiên thành còn chưa khỏi hẳn, vốn muốn cùng thiếp thân đi gặp Kim Thương tiền bối một lần, đáng tiếc. . ."

Kim Thương khoát khoát tay: "Không sao, không gặp cũng tốt. Còn tiền bối. . . không dám nhận, lúc Địa Phúc Kiếm thành danh, ta cũng vừa ra võ lâm không lâu, bàn về tuổi tác, ta cũng chỉ lớn hơn hắn hai ba tuổi. . ."

Thật sao?

Ngươi trông rất già.

Đương nhiên, lời này cũng chỉ hiện lên trong lòng của Hồng Tụ.

Hồng Thanh có chút hiếu kỳ cùng sùng bái nhìn Kim Thương vài lần, Kim Thương a, đứng đầu Tam Thương, nổi danh cùng Thiên Kiếm, danh khí phải hơn so với cha mình.

Nhưng cha không lăn lộn võ lâm nữa, giờ chỉ là siêu năng giả, Hồng Thanh rất tiếc, nàng rất thích nghe chuyện cũ trong giang hồ.

Cha không quá thích nói những chuyện này, mẹ kế lại thích kể cho nàng nghe.

Ưm, cho nên quan hệ của bọn họ cũng không tệ lắm.

Phu nhân của Hồng Nhất Đường dẫn đội tới, Kim Thương cũng rất nể mặt, cộng thêm Ngọc tổng quản cũng tại, ba người vừa tán gẫu vừa nhanh chóng tiến vào nội đường, Hồng Tụ vốn thấp hơn so với bọn hắn một đời, giờ ngược lại là cùng thế hệ, cũng có thể trò chuyện vài câu.

Về phần những người khác, không có tư cách này.

Bên ngoài lầu nhỏ, bọn Hồng Thanh cũng chỉ có thể chờ đợi, chờ Lý Hạo đến.

Tuy nhiên cũng không phải không ai đón tiếp, mấy người Mộc Lâm cùng Khổng U Vân đều tại.

Bọn hắn cũng rất tò mò với Kiếm Môn.

Khổng U Vân thấy sư phụ chiêu đãi Ngọc La Sát cùng lão bà của Địa Phúc Kiếm, bèn chủ động nói: "Ta tên là Khổng U Vân, là môn đồ của Kim Thương. . . Ngươi là con gái của Địa Phúc Kiếm tiền bối?"

Hồng Thanh nhìn Khổng U Vân, nhẹ gật đầu: "Chào sư tỷ!"

"Chào ngươi."

Hai người trò chuyện, Mộc Lâm chỉ ở một bên nghe, một lát sau, cũng hàn huyên cùng một vị môn đồ Phá Bách hậu kỳ của Kiếm Môn.

Đám người đang trò chuyện.

Nơi xa, một bóng người lóe lên rồi biến mất, trong nháy mắt hiện lên trên mặt đất.

Lúc này Lý Hạo mồ hôi nhễ nhại.

Sắc mặt hơi ửng hồng, hơi bình phục chút khí tức, cất bước đi đến bên này, người còn chưa đến, một cỗ kiếm thế hội tụ, càng mặc kệ Khổng U Vân cùng Mộc Lâm ở đây, một cỗ kiếm thế bay lên!

Lý Hạo từng bước một đi tới, môn đồ Kiếm Môn chung quanh còn đang nhìn, bỗng nhiên có cảm giác áp lực Thái Sơn áp đỉnh đập vào mặt!

Giờ dù là Khổng U Vân cũng dừng nói chuyện.

Lý Hạo mặc kệ nàng, hắn không biết cô gái này, nhưng cũng không để ý, coi thế, có thể là đệ tử của Kim Thương, cảm giác không tệ.

Cũng chỉ có vậy thôi!

Hắn chủ yếu vẫn nhằm vào những môn đồ Kiếm Môn kia, thế lên, đều chỉ là vì nhìn xem, chất lượng của nhóm người này như thế nào.

Quá kém, không có tác dụng gì.

Một bước lại một bước tiếp cận, cách bọn họ còn khoảng 30 mét, trong đội ngũ, 20 vị Trảm Thập cảnh, một nửa không thở nổi, buộc phải lùi lại, trong chớp mắt thối lui ra khỏi phạm vi bao trùm của kiếm thế.

Lý Hạo tiếp tục tiến lên, khoảng 25 mét, lại có mấy vị Trảm Thập cảnh rút lui.

20 m, còn lại 3 vị võ sư Trảm Thập cảnh đỉnh phong, cũng nhao nhao thối lui.

Giờ chỉ còn lại có 10 vị Phá Bách, cùng mấy người Khổng U Vân Mộc Lâm.

Lý Hạo kiếm thế như núi, Thái Sơn áp đỉnh, tiếp tục hướng tới phía trước.

10 vị Phá Bách, đều có chút lung lay sắp đổ.

Ai nấy đều kinh hoàng!

Mạnh như vậy?

Thế thôi mà, bọn hắn cũng không phải chưa thấy qua thế, nhưng giờ phút này, mới cảm nhận được khí thế sắc bén cùng áp lực cực lớn không gì sánh được, làm môn đồ Kiếm Môn, bọn hắn cũng tu luyện kiếm pháp, nhưng giờ ở trước mặt Lý Hạo, lại cảm giác mình kiếm. . . quá yếu quá yếu!

Hồng Thanh cũng cắn răng, nhìn Lý Hạo, bỗng nhiên cảm giác cứ như nhìn thấy phụ thân.

Đúng vậy, Địa Phúc Kiếm, kiếm có thể nghiêng trời lệch đất, đương nhiên cũng xen lẫn chút địa thế, nhưng giờ Lý Hạo cũng dùng Địa Kiếm Thế.

Thái Sơn áp đỉnh chi kiếm!

15 mét, mấy vị Phá Bách nhao nhao lùi lại, ai nấy kinh hoàng cùng không cam lòng.

10 m, lại có mấy vị Phá Bách rời khỏi, thậm chí có người chảy máu miệng, tràn đầy không cam tâm.

5 mét, lúc này, chỉ còn lại có Hồng Thanh.

Phá Bách hậu kỳ, không chỉ một mình Hồng Thanh, nhưng có thể đứng thẳng đến giờ không lùi, cũng chỉ có một mình Hồng Thanh.

Hồng Thanh cắn răng, đang muốn gánh đến cùng, Lý Hạo bỗng thu hồi kiếm thế.

Hồng Thanh lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Khổng U Vân ở bên dìu giúp nàng, hơi khác thường nhìn về phía Lý Hạo, nói khẽ: "Lý bách phu trưởng, vì sao không tiếp tục?"

Lý Hạo bất ngờ nhìn nàng, giải thích: "Chỉ thử một chút trình độ của bọn hắn, cũng không phải giết người, nếu đã thử xong, không cần thử nữa."

Dứt lời, ôm quyền nói: "Lý Hạo!"

Khổng U Vân cũng không ôm quyền, chỉ khẽ gật đầu: "Khổng U Vân, môn đồ Kim Thương."

"Ngưỡng mộ đã lâu!"

Lý Hạo khách khí nói, không nhìn cô nữa, mà là nhìn về phía Hồng Thanh, cười nói: "Nội tình thật vững chắc, dù là Trảm Thập cảnh, nội tình cũng rất vững chắc! Còn mạnh hơn cả ta trước kia, ta trước đó hấp thu rất nhiều thần bí năng bước vào Trảm Thập, lão sư ta lúc trước cùng Lưu Long bộ trưởng song thế giao phong, cảm giác còn không bằng ta hiện tại, ta cách thật xa cũng đi không nổi."

Lời này vừa nói ra, những môn đồ Kiếm Môn kia, ai nấy trên mặt đều lộ vẻ vui mừng.

Có thể thu sự tán đồng của một vị võ sư cường đại, đối bọn hắn là chuyện rất đáng mừng.

Chút phiền muộn trước đó, giờ đã tiêu tán không ít.