TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 250: Đại chiến (2)

8 giờ 45, bên hắn ra tay trước, một phút đồng hồ sau, ngoài thành mới tấn công.

Bởi vì giao thủ bên này, động tĩnh sẽ nhỏ hơn một chút, dù là hai vị cao thủ đỉnh cấp giao thủ, cũng sẽ không nhanh như vậy lan truyền ra ngoài. Mà ngoài thành thì khác, đám Lưu Long mang theo lượng lớn vũ khí nóng.

Một khi ngoài thành tấn công trước, vậy sẽ dễ dàng gây nên động tĩnh lớn, để Kiều Phi Long chú ý tất cả những điều này.

Hắn vừa dứt lời, Viên Thạc cứ như viên hầu, tốc độ vô cùng nhanh, trong nháy mắt chui ra xe.

Cửa xe khá nhỏ, nhưng lúc Viên Thạc chui ra ngoài, lại không tạo ra chút tiếng động nào.

Lý Hạo không đỗ xe, hắn chỉ quay đầu nhìn lại.

Vào lúc này, trong bóng tối, dưới ánh đèn neon, một cái bóng bay vọt lên trời.

Viên Thạc cứ như đại điểu, một bước nhảy vọt lên không, cú nhảy này ít nhất cũng phải gần trăm mét, tòa cao ốc này cao như vậy, cao ốc 30 tầng tối đa chỉ cao trăm mét.

Lý Hạo kinh hãi.

Lão sư lần trước đạp lên không trung, chỉ nhảy lên mười mấy mét, có lẽ là không dốc hết toàn lực, nhưng lúc này đây, một bước đạp không, rực tiếp leo lên trăm mét, có thể thấy được thực lực của hắn quả thật mạnh hơn nhiều.

Viên Thạc vọt lên trời, lập tức bay thẳng lên trời với tốc độ cực nhanh, giờ Viên Thạc hình như nhìn thấy một đôi mắt.

Mà chủ nhân của cặp mắt kia cũng nhìn thấy hắn.

Cách cửa sổ, ánh mắt của Kiều Phi Long lạnh lẽo, có chút chấn động, cũng có chút thoải mái nói không nên lời.

Tìm ta!

Viên Thạc đến rồi!

Đúng lúc này, một đám lửa bay lên từ trên người y, mang theo vài phần uy nghiêm, y không biết mình bại lộ như thế nào, nhưng khi Viên Thạc trực tiếp đạp lên không trung, y chỉ biết trận chiến này không thể né tránh.

Thậm chí, chỉ có thể phân ra sinh tử.

Y không biết Viên Thạc bao nhiêu, cũng không biết Viên Thạc vì sao chắc chắn chính mình che giấu thực lực, có thể nhiều năm tranh đấu thương trường, nên Kiều Phi Long kinh mà không hoảng.

Một đạo hỏa diễm tạo thành trường đao, trong nháy mắt hiển hiện.

Giờ khắc này, một người cầm đao chém ra ngoài cửa sổ, hỏa diễm chói lọi không trung.

Một người đánh ra một quyền, đánh từ ngoài cửa sổ.

Không cần chào hỏi gì... cũng chỉ là trò cười.

Song phương đều có mục đích, giết chết đối phương.

Cửa sổ thậm chí không phát ra tiếng vỡ, trực tiếp bị ngọn lửa lập tức hòa tan, hỏa diễm trường đao chém nát màn đêm.

Mà trên nắm tay của Viên Thạc, thạch đao bộc phát quang mang nhàn nhạt, khi tung quyền, trông không giống quyền, càng giống đao.

Song đao va chạm!

Không phát ra tiếng động nào, tất cả pha lê trong tầng cao nhất lập tức vỡ nát, sàn nhà dưới chân Kiều Phi Long lập tức nát vụn, đốt cháy.

Quyền đao va chạm!

Thẳng đến Kiều Phi Long hơi lui ra phía sau một bước, Viên Thạc đánh xoáy trên không trung.

Giờ khắc này, tiếng vang mới truyền ra ngoài.

Oanh!

Oanh!

Oanh!

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, vô số pha lê nổ bể ra, toàn bộ tầng cao nhất giống như bị vô số đạn pháo bắn trúng.

Tất cả bàn ghế làm việc đều nát bấy.

Kiều Phi Long lùi lại một bước, không cúi đầu nhìn, chỉ khẽ ho, có tiếng tí tách vang lên, trên tay máu me đầm đìa.

Trong mắt chỉ còn lại kinh ngạc, nghi hoặc và chút hoảng sợ.

Đấu Thiên, thật có thể công phá phòng ngự của Tam Dương sao?

Thậm chí, y còn cảm thấy mình còn chưa thể hiện toàn bộ sức phòng ngự, đã bị đối phương một quyền công phá hệ thống phòng ngự hỏa năng, trực tiếp dùng một quyền nội kình chấn động thể nội, xương tay cũng bị chấn nứt.

Đây chính là Đấu Thiên?

Không, đây chỉ là Viên Thạc, Đấu Thiên... không thể mạnh như vậy.

Suy nghĩ chỉ trong chớp mắt.

Ngoài cửa sổ, Viên Thạc giống như đại điểu, lập tức chuyển hướng quay lại.

Ngay sau đó, tiếng hổ gầm chấn động thiên địa.

"Rống!"

Đây mới thật sự là mãnh hổ, lúc người nhìn thấy và nghe thấy âm thanh đều giống như nhìn thấy nhìn thấy một con mãnh hổ xuống núi.

Đây mới thật sự là Hổ Đấu Thuật!

Mãnh hổ gào thét, tiếng gầm rung trời, một tiếng nổ ầm vang, sàn nhà sụp đổ, Viên Thạc lại đánh ra một quyền, lại một tiếng nổ rầm vang, Kiều Phi Long bị lão đánh văng xuống đất, đất nứt mặt đất, rơi xuống từ tầng cao nhất.

Mà Viên Thạc, một cước bước vào cao ốc.

Lão giống như Thần Ma tái thế.

"Lão Kiều, Tam Dương chỉ có thế thôi sao?"

Viên Thạc giẫm chân xuống, sàn nhà dồn dập sụp đổ, vô số đá vụn hóa thành lợi khí giết người, ầm ầm bắn mạnh ra bốn phía.

Ngay sau đó, dưới chân, một thanh hỏa diễm trường đao trực tiếp im ắng chém tới!

- Phốc!

Một tiếng vang nhỏ, toàn bộ sàn tầng lầu lập tức bị cắt thành hai nửa, ngay khi ngọn lửa bùng cháy, cho dù là xi măng cốt thép, giờ cũng bị hòa tan.

Thân thủ của Viên Thạc cực kỳ nhanh nhẹn, lập tức biến mất.

Lại xuất hiện, như gấu đen áp đỉnh, ầm vang một tiếng, trực tiếp áp xuống, một cước đạp xuống, trực tiếp bước ra khỏi tầng cao nhất, xuất hiện ở một tầng dưới.

Trong sương khói, trường đao màu hoả hồng lại chém ra.

Kiều Phi Long vẫn chưa đáp lời, cũng không nói gì, càng không hỏi gì.

Không cần!

Giết Viên Thạc thì mọi chuyện tự kết thúc.

Giờ điều y lo lắng là Hách Liên Xuyên ở đâu?

Đúng vậy, việc tập kích của Viên Thạc, Hách Liên Xuyên phải chăng cũng là một trong số đó?

Hay Hách Liên Xuyên đã rời thành?

Có chút bận tâm, nhưng dù thế nào đi nữa, nhất định phải giải quyết Viên Thạc.

Ngọn lửa lập tức không còn ngưng tụ thành trường đao, mà hóa thành biển lửa.

Núi đao biển lửa!

Giờ khắc này, toàn bộ cao ốc bị chiếu sáng, ngọn lửa bùng cháy.

Hỏa năng!

"Có hoa không quả!"

Sắc mặt của Viên Thạc đóng băng, lúc này lão mới là Viên lão ma.

Ta chỉ có song quyền này!

Đây là quyền năm đó đánh chết vô số võ sư, trước khi siêu năng quật khởi, đánh chết vô số siêu năng, mãi đến khi nắm đấm của lão không còn cứng, lão mới làm rùa đen, núp ở Ngân Thành dưỡng lão.

Nhưng giờ hai quả đấm này, lại rất cứng!

"Giết!"

Như ma, như thú.

Một quyền đánh ra, biển lửa rung chuyển.

Thần ý, khí thế bạo phát, lão chính là Lục Địa Thần Tiên đánh đâu thắng đó.

Giờ chỉ dựa vào một quyền này, lão mạnh mẽ đánh tan biển lửa, ầm ầm, trực tiếp đánh bay Kiều Phi Long trong biển lửa.

Mặt của Kiều Phi Long đầy kinh ngạc!

Cực kỳ kinh hãi!

Đây chính là Viên Thạc?

Y lại không đánh nổi Viên Thạc, thật sự không đánh nổi.

Kỹ nghệ, sát khí, thần ý, y cũng không bằng, thứ duy nhất mạnh hơn đối phương chỉ là siêu năng hùng hậu, khiến y không thua quá thảm.

- Khụ khụ khụ...

Máu màu hỏa hồng tràn ra từ khóe miệng.

Một con rồng lửa xuất hiện dưới chân của Kiều Phi Long, y lập tức bay lên, nghiến răng một cái, vô số ngọn lửa lại bay ra, lần này những ngọn lửa này càng mãnh liệt hơn, một tiếng ầm vang, nền của tầng này lại bị đốt thủng.

Hai người chiến đấu trên không, đại chiến lập tức nổ ra.

Kiều Phi Long cảm thấy khó tin, đường đường Tam Dương, y cứ nghĩ Viên Thạc giết Đoạn Thiên, chỉ là bởi lão ẩn tàng quá sâu, Đoạn Thiên quá bất cẩn, nên mới bị lão đánh lén giết chết.

Nhưng lúc này đây, y giao thủ cùng đối phương, dù Viên Thạc cũng có chút đánh lén, nhưng y đã chuẩn bị từ trước, tại sao... vẫn bị đối phương cường công rơi vào hạ phong.

Vì cái gì?

Không thể hiểu nổi!

Còn nữa, nội kình đến Đấu Thiên, mạnh dữ vậy sao?

Vậy mà lại trực tiếp công phá phòng ngự của Tam Dương y.

Trốn?