Những người khác không dám nói, nhưng Triệu Thự trưởng lại khẽ nhíu mày, mở miệng nói: “Đô đốc, đây là chuyện tốt, nhưng trấn áp cổ thành, không cho phép cường giả cổ thành bước ra, yêu cầu phải có chiến lực cực cao! Người Tân Võ… tâm cao khí ngạo, cứ như vậy chỉ sợ sẽ phát sinh chiến đấu! Cho dù đối phương chỉ là phân thân, dưới tình huống hiện nay, phân thân đi ra cũng sẽ có lực lượng Nhật Nguyệt.”
Năm người này đều quá yếu.
Lý Hạo lại cười nói: “Không sao, ta sẽ nghĩ biện pháp!”
“Bọn hắn đều bước vào Sơn Hải, đã mở ra đạo mạch nhục thân, thực ra cũng không quá yếu, sức chịu đựng của nhục thân còn có thể mở ra một số đạo mạch, mấu chốt là, mấy vị Liễu Diễm, Hồng Thanh, Mộc Lâm đều nắm giữ Thế, Vương Minh và Hách Liên Xuyên dù không nắm giữ Thế nhưng cũng không phải là chuyện khó…”
Hắn nói vài câu, cuối cùng lại nói: “Sư phụ ta đã mất, những người khác, đạo mạch ngũ hành gần như đã diệt tuyệt, đã như vậy… ta muốn để bọn hắn chấp chưởng ngũ thành thần văn, chấp chưởng đạo mạch ngũ hành, lại thêm mấy vị thần linh ngũ hành nguyên tố của Thần quốc bị giết chết…”
Lời này vừa nói ra, trong lòng mọi người đã hiểu.
Giờ phút này, không ai nói gì nữa.
Để mấy vị này chấp chưởng ngũ hành.
Vừa vặn 5 người…
Hầu Tiêu Trần và Viên Thạc chiến tử, chỉ sợ đã khiến cho Lý Hạo có rất nhiều ý nghĩ, Lưu Long cũng đi luôn, càng làm cho Lý Hạo cảm thấy những người đã theo mình từ trước đến nay, đều phải được đề thăng, giờ hắn cũng không để ý bị người ta nói là lấy quyền lực để mưu việc tư.
Hắn phải làm như vậy!
Thậm chí, ngay cả nhục thân của ngũ hành thần linh, cộng thêm thần văn ngũ hành, đạo mạch ngũ hành, đều phải để cho mấy người kia chấp chưởng.
Là bồi thường, cũng là nội tâm sợ hãi.
Sợ hãi… những người này cũng sẽ chết đi?
Võ Vệ Quân Liệp Ma, từ cái tên cũng có thể thấy được, đây là sự kết hợp của đoàn Liệp Ma và Võ Vệ Quân, có lẽ… Lý Hạo cũng là muốn rèn đúc nội vệ của chính mình.
Giống như Ma vệ quân của cổ Nhân Vương ngày xưa, đều là dòng chính.
Mà Lý Hạo vốn dĩ, kỳ thực không quan tâm những thứ này, hắn đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, bao gồm cả những người sau này mới gia nhập cũng vậy, nhưng hôm nay, Lý Hạo dường như hơi thay đổi.
Ai cũng không biết thay đổi này là tốt hay xấu.
Lúc này, không ai mở miệng, Lâm Hồng Ngọc nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người không nói lời nào, bất đắc dĩ đành phải bước ra, mở miệng nói: “Đô đốc, cái kia… trong di tích của trấn Thiên Tinh, còn có không ít người Tân Võ, bao gồm một số quân Thiên Tinh, một vài học viên Đại học võ khoa Viên Bình … những người này… còn nữa, yêu thực cũng rất nhiều… cái này… phải sắp xếp như thế nào?”
Lời này vừa nói ra, Vương Thự trưởng lập tức nhìn về phía nàng.
Lý Hạo mở miệng nói: “Quân Thiên Tinh… cùng mấy vị Đoàn Trưởng còn sống kia, để bọn hắn di dời về Chiến Thiên Thành trước! Học viên của Đại học võ khoa Viên Bình, ta sẽ khôi phục từng người bọn họ, đây là việc đã hứa với Trương xử trưởng! Một vạn người của quân Chiến Thiên ta cũng sẽ lần lượt khôi phục cho bọn họ… di tích trấn Thiên Tinh, chờ mỏ lớn khai quật hết, sẽ trở thành vùng đất để trồng trọt, do Đế Vệ thống soái tất cả yêu thực thành lập quân Đế Vệ!”
Ngoài đại điện, Đế Vệ chập chờn thân cây, biểu hiện tiếp nhận.
Thiên Kiếm nhíu mày: “Còn phải khôi phục học viên của Đại học võ khoa Viên Bình hay sao?”
“Ừm.”
“Nhưng…”
“Ta đã từng hứa!”
Lý Hạo mở miệng: “Đã hứa, vậy cứ làm! Vài trăm người thôi, huống hồ… đừng quên, lần này, mấy người Tưởng Doanh Lý đều đã trả giá rất lớn, bọn hắn ngăn cản ấn thành chủ rơi xuống, bất luận thế nào cũng phải làm cho họ chút việc!”
Lời này vừa nói ra, mặc dù còn có người không cam lòng, nhưng cũng không ai nói gì nữa.
Lần này, Trương An không đến, bọn hắn ai cũng nổi nóng.
Mặc dù Lý Hạo không đi cầu viện, nhưng tất cả mọi chuyện, Trương An nhất định là biết, bọn người Tưởng Doanh Lý tham dự hội nghị, Vương Thự trưởng cũng tham dự, Trương An không thể không biết.
Nhưng đối phương không đến!
Tất cả mọi người đều hiểu, y có đến hay không đều là tự do của y, nhưng nếu như Trương An đến, dựa vào lực lượng Thánh Nhân của y giải quyết một vị Thánh Nhân, trận chiến này, chắc chắn sẽ không chết nhiều người như vậy.
Mọi người giận chó đánh mèo cũng tốt, oán giận cũng được, giờ mọi người đều tràn đầy địch ý đối với Trương An.
Lý Hạo nói muốn phục sinh bọn hắn, rất nhiều người đều không vui.
Bắc Quyền lại nghĩ, nếu như Nam Quyền còn sống, có lẽ… đã sớm nhảy ra chửi đổng, không có Nam Quyền, Lý Hạo mở hội nghị đã rất ít người dám phản bác, cũng không dám hỏi này hỏi nọ.
Lão lại nghĩ, nếu như Nam Quyền ở đây, giờ phút này, có lẽ sẽ nhảy ra mắng cho một phen, Lý Hạo cũng không làm gì được lão.
Trong số những người còn sống Hồng Nhất Đường có quan hệ thân cận với Lý Hạo nhất.
Nhưng Hồng Nhất Đường vốn không phải kẻ nói nhiều.
Y có thói quen trầm mặc.
Đang nghĩ ngợi, Lý Hạo cười nói: “Được rồi, vậy cứ như thế, giải tán thôi! Đi nhận tài nguyên, gia tốc tu luyện, mọi chuyện ta đã sắp xếp xong, sẽ không quản quá nhiều, trận chiến này, mọi người hẳn đều có chút thu hoạch, có chút cảm ngộ, ta hi vọng… sớm có thể chính thức trong Hạo Tinh Giới thấy được chư vị, mà không phải là do ta mang theo mọi người tiến vào trong đó!”
“Chính ta cũng phải tu luyện, có lẽ cũng không có quá nhiều thời gian để quản mọi người, tất cả mọi người đều là tiền bối, cũng không cần ta phải quản quá nhiều.”
Lâm Hồng Ngọc lại mở miệng nói: “Đô đốc yên tâm…”
“Không nên gọi ta là Đô đốc, ngươi mới là Đô đốc… sau này, gọi ta Ngân Nguyệt Hầu cũng được, Lý Hạo cũng được… tùy ngươi là được!”
Lâm Hồng Ngọc nào dám gọi thẳng tên hắn, lập tức đổi: “Hầu gia yên tâm!”
Lý Hạo cười: “Hầu bộ vẫn luôn muốn làm Ngân Nguyệt Hầu, bị ta cướp mất, không biết lão có đau lòng hay không.”
Không ai tiếp lời.
Lý Hạo có chút không vui, khoát tay nói: “Mọi người đi làm việc của mình đi, thiên hạ không phải là thiên hạ của Lý Hạo ta… mọi người chăm chỉ một chút.”
Đám người cũng không nói gì, cũng biết Lý Hạo không muốn nói gì nữa, đành phải rời đi.
Đại điện lớn như vậy rất nhanh liền trở nên vắng vẻ.
Chỉ còn lại Lý Hạo một mình ngồi trong đại điện.
Hắn thở hắt ra, tất cả đều đang phát triển theo phương hướng tốt, người lưu lại vừa đủ để tiếp nhận các loại sự vụ, chính, binh, tài, võ đều có người quản, đột nhiên cảm giác thông thuận hơn trước kia nhiều.
Nhưng vì sao… trong lòng vẫn cảm thấy trống vắng.
Trước kia tất cả vẫn còn rối bời.
Bây giờ, tất cả mọi người đều có chức vụ của mình, vị trí không nhiều không ít, vừa đúng để sắp xếp.