“Chư vị... Nhưng đừng quên, Lý Hạo kia có danh xưng Ma Kiếm... Lúc trước ở vùng đất Ngân Nguyệt đã không ít lần giết người, không thể thật sự xem tính cách hắn hiền lành....”
Bây giờ, mọi người chính là khi dễ Lý Hạo muốn làm Thánh Nhân, cho nên đối với Lý Hạo, cũng không quá e ngại.
Thế nhưng, chẳng lẽ đã quên danh hào trước đó của Lý Hạo sao?
“Đó là trước kia, như trẻ con đùa giỡn mà thôi, bây giờ là vương triều thay đổi... Nếu Lý Hạo đã thiết lập hình tượng yêu dân như con, vậy hắn phải tuân theo! Nếu không, một khi xuống tay với chúng ta, ba tỉnh lập tức xung đột, hội quân vô số... Lý Hạo hắn có thể thừa nhận thiên hạ bêu danh sao?”
Mọi người ngẫm lại, thấy cũng đúng.
Để cho bọn họ đi gặp Lý Hạo, buông quyền hành trong tay xuống, có lẽ còn phải đi Ngân Nguyệt chịu chết... Thực sự là quá khó khăn cho họ.
Tất nhiên, hành chính thự trưởng của Bắc Hải hành tỉnh kia cũng không thực sự không sợ, hoặc nói: “Đi vẫn phải đi, nhưng chúng ta không đi, gửi người đến là được... Nói là chuyện vặt quá nhiều, Bắc Hải bất ổn, chúng ta tạm thời không thể buông bỏ tất cả... Nhưng, ủng hộ hành động chống địch của Lý đô đốc, chờ đợi sự hỗn loạn của ba tỉnh lắng xuống, chúng ta ngay lập tức gửi binh sĩ tới hỗ trợ...”
Mặt mũi, vẫn phải có.
Bắc Hải thự trưởng nói xong, cười cười nói: “Phái một ít người không quá nghe lời, nhất định phải xuất binh chống lại Đại Ly đi qua... Ta nghĩ, họ cũng rất sẵn sàng đi qua thảo luận với Lý đô đốc... Chư vị cảm thấy thế nào?”
Mọi người vừa nghe, lập tức gật đầu, đây là một ý tưởng hay.
Chống lại Đại Ly, vẫn có người nguyện ý làm, hôm nay, có người đề xuất xuất binh Ngân Nguyệt, giao chiến với Đại Ly, những cái gai này đều rất phiền phức... Không bằng phái đi hiệp thương với Lý Hạo....
Lý Hạo thật sự muốn ba tỉnh xuất binh, để cho những người này mang theo một ít già yếu thương tàn đi qua được rồi.
“Vậy cứ định như vậy!”
Rất nhanh chóng, Bắc Hải hành tỉnh đã có quyết định.
Hai đại hành tỉnh khác, cũng có ý như vậy.
Về phần phản quân, quân khởi nghĩa ở ba tỉnh, có người ngược lại nguyện ý đi qua gặp Lý Hạo, có người căn bản không để ý tới, coi như Lý Hạo không tồn tại, Thiên cao Hoàng đế xa, cho dù Lý Hạo ở gần... Vậy thì sao?
Xác suất lớn là ba tỉnh đều sẽ không để ý tới hắn!
......
Ngày hôm đó, có người đi đến nơi giao thoa của ba tỉnh để gặp Lý Hạo.
Hầu hết đều thờ ơ lạnh lùng.
Đi Ngân Nguyệt trợ chiến, đó là chịu chết, ai sẽ đi đối kháng với trăm vạn siêu năng?
Lý Hạo tên này, nếu không tiết lộ tin tức, hoặc là nói ít hơn một chút, mọi người có lẽ còn có thể tương trợ, trên mặt mũi đi là được, không cần phải nói đáng sợ như vậy, mọi người cũng không muốn quân lực trên tay bị Lý Hạo tiêu hao hết.
......
Mà thời điểm này, thủ phủ của ba tỉnh đều có một nhóm các cường giả đến.
Bắc Hải bên này, Diêu Tứ dẫn người tiến lên.
Hà Nguyên bên kia, Hoàng Vũ cũng chạy tới.
Phương hướng Vụ Tỉnh, Cửu sư trưởng tốc độ nhanh nhất, cùng Hầu Tiêu Trần, rất nhanh đến vị trí được chỉ định.
......
Nơi giao thoa của ba tỉnh.
Đó là dải đất bằng phẳng, nhưng không có người ở, đây là nơi giao tranh nhiều nhất ở ba tỉnh, rất nhiều người đã chết, thường là chiến trường của ba tỉnh giao chiến.
Giờ phút này, cũng có không ít người lục tục chạy tới, thở hồng hộc.
Trung tâm bình nguyên, một chiếc chiến thuyền khổng lồ, đứng giữa hư không, lặng lẽ chờ đợi.
Mà Lý Hạo, ngồi trên boong tàu, trước mặt, là ghế của ba phương.
Một ngày, đủ cho người của ba tỉnh đến.
Sắc trời đã tối.
Giờ phút này, trên chiến thuyền sáng lên ánh đèn, thanh âm Của Lý Hạo truyền vang: “Chư vị đã đến rồi thì tới gặp một hồi đi, chiến cuộc khẩn trương, không khách khí với chư vị!”
Rất nhanh, không ít người nhanh chóng chạy tới, đều là cường giả có thực lực trong người.
Tuy nhiên, chỉ là một ít Tam Dương Húc Quang.
Thần Thông không một người!
Phụ cận bình nguyên cũng có một số binh mã, nhưng số lượng không nhiều, ba phương cộng lại với nhau, cũng không quá khoảng một nghìn người, gồm cả quân khởi nghĩa trong đó.
Chẳng bao lâu, khoảng hai mươi người đặt chân lên boong thuyền.
Thấy được Lý Hạo trẻ tuổi.
Lý Hạo thì đảo qua từng người, có người lộ vẻ sầu khổ, có người phẫn nộ bất bình, có người ánh mắt kiên nghị, có người run sợ.
Lý Hạo mở miệng: “Thủ lĩnh ba tỉnh, bốn bộ, không một ai đến sao?”
Trong đám người, một vị trung niên mập mạp vội vàng nói: “Bẩm báo đô đốc, mấy vị quan trưởng Tỉnh Vụ ta, bởi vì trong tỉnh xuất hiện biến cố đột ngột, không thể không lưu lại bản địa, phòng ngừa chuyện ngoài ý nguốn...”
Một vị trung niên đến từ Bắc Hải hành tỉnh, lại hừ lạnh một tiếng, trầm thấp nói: “Biến cố đột ngột gì? Lý đô đốc, có chuyện ta liền nói thẳng, người nguyện ý đi Ngân Nguyệt đánh giặc ít, Bắc Hải chỉ có những người này, ta mang theo năm ngàn người, đều là tướng sĩ dưới trướng ta... Bắc Hải có thể cung cấp quân lực, chỉ như vậy! Lần này, ta sẽ cùng đô đốc đi Ngân Nguyệt... Đối với những người khác, không đến, đô đốc đừng mong đợi!”
Lời này vừa nói ra, có người càng thêm run rẩy.
Mặc dù đó là sự thật... Nhưng mà nói trực tiếp như vậy, cũng không phải chuyện tốt gì cả, Lý Hạo trong cơn giận dữ, có lẽ không làm gì được những người đó, nhưng đám người tới đây... Có lẽ tất cả sẽ gặp rắc rối.