TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 1978: Bình định tứ tỉnh (2)

Chỉ với mệnh lệnh này của Lý Hạo, đã chặt đứt giấc mộng vương giả của gã. Đại lục bốn phương, thật ra rất nhiều người muốn đầu hàng, kết quả vừa nghe lời này...đều chọn quan sát, không dám đầu hàng.

Ai dám không thẹn với lương tâm?

Hiện tại, phủ đô đốc Thiên Tinh lại hạ mệnh lệnh, nếu trong trận chiến tứ phương lần này, bá chủ các phương nếu có công, có thể xét theo tình hình cụ thể mà được miễn chết... Nực cười, chỉ là miễn chết, chứ không phải thăng quan gia tước... Nên ngồi tù vẫn phải ngồi tù!

Nên xét tội vẫn phải xét tội!

Nói chung, đánh thắng, tử thương vô số, xuất lực rất lớn, chỉ muốn Lý Hạo ngươi không chém đầu ta?

Theo quan điểm của Phàn Xương, đây không phải là chuyện cười thì là gì?

Chính là chuyện cười!

Phàm là bá chủ thiên hạ, đầu óc tỉnh táo, thì sẽ không lựa chọn như vậy, đánh thắng quốc độ bốn phương, lập xuống công huân, cũng chỉ là miễn tử, ai sẽ cam tâm tình nguyện?

Phía dưới, mưu sĩ lên tiếng kia khẽ nhíu mày, suy tư một hồi rồi lại nói: “Tổng đốc, hiện giờ Ngân Nguyệt một phương, chiến lực bưu hãn, binh cường mã tráng, tuy rằng thiên hạ còn chưa thống nhất, nhưng Trung Bộ hầu như không có bất kỳ đường phản kháng nào, chúng ta tiếp giáp với Ngân Nguyệt, Cửu Ti, hoàng thất đều đã bị diệt! Lâm Giang vô lực chống lại Ngân Nguyệt, giờ phút này là cơ hội khó có được...”

Đây là một cơ hội.

Trước đây, không ai khuyên Phàn Xương, bởi vì khuyên gã như thế là để cho gã đi chết, mọi người cũng không dám.

Nhưng bây giờ, chỉ cần lập tức khởi binh, tương trợ Ngân Nguyệt chống lại Đại Ly, một khi đánh bại Đại Ly, mặc dù Phàn Xương có tội, nhưng Lý Hạo có lệnh trước, có thể miễn tử... Không chết, vẫn còn cơ hội.

Vì vậy, là một mưu sĩ, vẫn sẵn sàng khuyên nhủ.

Nhưng mà lời này, lại làm cho Phàn Xương cực kỳ tức giận.

Cơ hội hiếm có?

Đây là cơ hội ư?

Nói đùa!

Gã nhìn về phía người nọ, trầm giọng nói: “Xem ra, phủ Lâm Giang cũng có không ít người bị Lý Hạo dọa sợ? Sẽ không phải là các ngươi thật sự cho rằng hắn nói hơn vạn Sơn Hải là thật chứ?”

“Tổng đốc đại nhân...”

“Được rồi!”

Phàn Xương thản nhiên nói: “Ta có chừng mực, không cần nói nữa!”

Mưu sĩ kia thấy thế, có chút vô lực, vẫn là mở miệng lần nữa: “Đại nhân, không thể cấu kết với Đại Ly! Đại Ly, sử sách có ghi, vùng đất hoang dã, thời đại man rợ, nền văn minh tan vỡ, tin vào thần linh Sơ Võ, nhưng Sơ Võ đã sớm bị Tân Võ thay thế, một bại lại bại...”

Chọn cấu kết với Đại Ly, là quá dại dột.

Y lại vội vàng nói: “Người Đại Ly, xem chúng ta là cỏ rác...”

“Được rồi!”

Ánh mắt Phàn Xương dần dần lạnh lùng: “Ta nói rồi, ta có chừng mực! Hàn thự trưởng, ngươi đang dạy ta phải làm việc như thế nào sao?”

Phía dưới, mưu sĩ thở dài một tiếng, lui về hàng ngũ, không nói gì nữa.

Có cường giả trang phục như tướng quân, bước ra, lạnh lùng nói: “Tổng đốc đại nhân, không cần nghe mấy lời thư sinh của Hàn Dương, Lâm Giang ta binh cường mã tráng, Lý Hạo nếu thật sự là minh chủ, đã sớm nên phái người tiếp xúc, hứa hẹn chỗ tốt, nào lại đi tuyên bố chém tận giết tuyệt!”

Dứt lời, lại nói: “Đại Ly xâm lấn, trước hết nên quan sát... Trung Bộ tất có viện quân, nếu có thể ngăn chặn viện quân...”

Phàn Xương ho nhẹ một tiếng, cái này... Đừng đùa, thật không thể.

Tướng quân kia cũng biết không được, chỉ là nói chuyện thôi, rất nhanh lại nói: “Đại Ly xâm lấn, Ngân Nguyệt tất nhiên sẽ xung đột, nếu là thời khắc mấu chốt...”

Phàn Xương đăm chiêu, mở miệng nói: “Trước tiên điều động đại quân, để cho Lâm Giang vệ của phủ tổng đốc tập hợp, đánh cờ hiệu, viện trợ Ngân Nguyệt, tụ binh một chỗ, tạm thời không vọng động, quan sát là chính!”

......

Thời điểm này, các thế lực phương bắc đều có động tĩnh.

Có hành tỉnh xuất động đại quân, đã chạy tới Ngân Nguyệt, cũng có hành tỉnh tập hợp đại quân, nhưng không nhúc nhích, lựa chọn quan sát, cũng có người ngồi yên không để ý tới, chờ đợi thời cơ.

Nguyên bản, Lý Hạo bắt được Trung Bộ trong nháy mắt, mọi người đã hết hy vọng.

Nhưng bây giờ, Đại Ly xâm lược, Ngân Nguyệt hồi quân, cơ hội lại đến.

......

Cùng lúc đó.

Bờ biển Bắc Hải.

Một chiếc thuyền chiến bay qua không trung, Mãnh Hổ Kỳ chữ Lý bay theo gió.

Lý Hạo đứng trên boong tàu, nhìn ra Bắc Hải.

Vượt qua Bắc Hải, đó là lãnh thổ phương bắc.

Rời khỏi Ngân Nguyệt, hắn cũng trở về Ngân Nguyệt mấy lần, nhưng đều là tới nhanh đi cũng nhanh, chưa từng dừng lại tử tế, xử lý chuyện của phương bắc.

Bây giờ, hắn dẫn quân trở về, lại là đại chiến đang đến.

Hắn thuộc lòng lịch sử, hiểu rất rõ, tại thời điểm này, bất cứ ai nhảy ra, cái gì đại nghĩa dân tộc, cái gì bảo vệ quốc gia, tất cả đều là trò cười. Một số người vì để giành chiến thắng, làm vua bù nhìn cho người ta, dẫn dị tộc vào là đếm không xuể.

Ngay cả khi cắt đất, ngay cả khi làm nô, đối với họ, không có gì ghê gớm.

Hằng năm tiến cống, cũng không phải là chuyện gì quá ghê gớm.

Nhìn quanh một vòng, bên cạnh đều là võ phu, nhưng vào lúc này không ai có thể nhìn thấu Lý Hạo nghĩ cái gì. Lý Hạo cũng có chút mệt mỏi, tâm linh mệt mỏi, có đôi khi, hắn không muốn suy nghĩ nhiều.

Thế nhưng... Người bày mưu tính kế, làm gì có.

Lâm Hồng Ngọc, Chu thự trưởng xem như không tệ rồi, nhưng bọn họ cũng phải trấn giữ Trung Bộ, phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, hôm nay, tất cả chỉ có thể dựa vào chính mình.