“Vâng!”
Đám người nhao nhao đáp, cực kỳ nghiêm túc.
Đại Ly xâm lấn… còn ba nước khác thì sao?
Vẻn vẹn chỉ là Đại Ly, hiện giờ Thiên Tinh thực lực không yếu, cũng không e ngại gì, nhưng một khi ba phương còn lại cũng bắt đầu xuất chinh Thiên Tinh… vậy sẽ là phiền phức lớn.
Tứ phương đại lục, bây giờ còn chưa nằm trong tay của bọn người Lý Hạo, giờ phút này có người thấp giọng nói: “Đô đốc, chi bằng… chờ ba phương đại lục, xâm nhập ba phương đại lục, để thực lực ba phương đại lục tiêu hao, dân chúng thoát ly, bá quyền tiêu tán… chúng ta lại đến…”
Còn chưa nói hết, nhưng ý tứ rất rõ ràng, bây giờ quản ba phương đại lục khác, có thể sẽ hai mặt chống địch.
Nhưng quản toàn bộ, có lẽ cũng không có sức lực đó.
Chi bằng cứ mặc kệ.
Ngân Nguyệt không thể không quản, nhưng ba bên kia thì… quản bọn họ làm gì!
Dân chúng chịu khổ, bá chủ bị tiêu diệt, chúng ta sẽ đến đó thu thập tàn cục… có lẽ sẽ tốt hơn.
Cứ như vậy, dân chúng của ba phương đại lục chịu đủ đau khổ có thể sẽ coi bọn hắn là chúa cứu thế, mà những bá chủ kia cũng không còn sức để gây phiền toái nữa, mặc dù tổn thất không ít, cũng sẽ rất nhiều người chết… nhưng đối với kẻ có chí làm bá chủ thiên hạ mà nói… đây quả thực là cơ hội trời cho.
Vả lại, sự thực chính là, Lý Hạo bên này, thật khó có thể đồng thời chống đỡ tứ phương.
Bây giờ mặc dù chỉ là Đại Ly xâm lấn, nhưng ba phương khác, chẳng lẽ sẽ không có hành động gì sao?
Rất có thể là đã nhất trí!
Thế cục Ngân Nguyệt sẽ rất phức tạp, sau đó, mọi người có thể sẽ lâm vào trong vũng bùn, không bằng từ bỏ chi viện ba phương đại lục khác, để cường giả của ba phương đại lục cùng bọn chúng chiến một trận!
Những bá chủ kia, sẽ đồng ý vứt bỏ địa bàn hay sao?
Lý Hạo nhìn người đang nói chuyện kia, cũng không ngạc nhiêncho lắm, người nói chuyện không phải ai khác, mà là thư sinh trước đó ở thành Siêu Măng đã lựa chọn đầu nhập vào kia – Càn Vô Lượng.
Gã có năng lực cảm ngộ cảm xúc.
Bởi vì năng lực đặc thù, gã và vị thuận phong nhĩ kia, vẫn luôn một mực đi theo bọn người Lý Hạo hành động.
Lần trước, tiêu diệt 14 vị cường giả kia, hai người này cũng có công lao.
Đây là vị cường giả cấp lãnh tụ trong vòng một đêm có thể tụ tập hơn cả ngàn siêu năng, không phải là thực lực lợi hại, mà do người này có một số năng lực mà người khác không thể có.
Đề nghị này sai hay sao?
Không sai.
Mặc dù không ai nói là tốt, nhưng giờ cũng không ai khuyên can, nói rõ đề nghị này cũng được một vài người tán đồng.
Bây giờ, phía Lý Hạo không đủ người.
Binh lính không đủ!
Vả lại không ít siêu năng đều là gần đây mới đầu hàng, mới không bao lâu, giờ cũng không dễ gì vận dụng, chiêu mộ bọn chúng đến Ngân Nguyệt, có Lý Hạo tọa trấn còn có thể được.
Nhưng ba bên đại lục, chẳng lẽ còn phải chiêu mộ những người này qua đó sao?
Chẳng lẽ không sợ bọn chúng trực tiếp cấu kết với cường giả ba phương đại lục làm phản Lý Hạo sao?
Vậy còn không bằng để ba phương đại lục đánh thành phế tích… mặc dù sẽ có tổn thất rất lớn, nhưng chỉ cần Lý Hạo có thể đánh lui Đại Ly, bứt ra phản kích, giải quyết phiền phức của ba phương đại lục, thiên hạ nhất thống cũng liền thuận lý thành chương.
Không hề khó khăn!
Tất cả mọi người không ai lên tiếng, giờ phút này, ngay cả những cường giả Tân Võ như Cửu Sư Trưởng cũng không mở miệng, bởi vì… người này nói không phải là không có đạo lý, vả lại, Lý Hạo đích thực là một cây chẳng chống vững nhà.
Loạn trong giặc ngoài, Ngân Nguyệt còn có rất nhiều tồn tại cổ lão, còn có độc thủ phía sau bức màn đã phản bội Tân Võ kia, còn có ba đại tổ chức đứng lặng ở phương bắc…
Sao có thể phân thân giải quyết nguy cơ tứ phương được chứ?
Lý Hạo hít sâu một hơi: “Chí hướng của ta… tuyệt đối không phải đơn thuần chỉ muốn thiên hạ nhất thống!”
Hắn nhìn mọi người: “Chư vị, có lẽ là do Lý Hạo tự đại, đánh giá cao chính mình, có lẽ là ta tuổi trẻ, hành động theo cảm tính, đạo lý ta hiểu! Thực lực cũng chỉ có vậy.”
“Nhưng… cái ta muốn đối phó, không phải là những bá chủ kia, ta chỉ muốn để cho Thiên Tinh, muốn để Ngân Nguyệt, sống không giống với những thời đại khác… những năm cuối của vương triều, chỉ có thể là dân chúng lầm than hay sao? Tính cách thư sinh, ta không phải thư sinh… giang hồ hiệp khách, có lẽ miễn cưỡng cũng tính nửa cái…”
Lý Hạo cười nói: “Nhưng ta nghĩ, ta mặc dù không thể làm Thánh Nhân, cũng phải giữa đường gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Đừng quên, chúng ta là ai? Phần lớn người trong phủ Đô đốc này đều là giang hồ hiệp khách! Vậy cứ hành động theo cảm tính một lần vậy, người giang hồ… chẳng lẽ bởi vì sợ gian nan mà lùi bước hay sao?”
Lý Hạo nói: “Cường giả làm gương cho binh sĩ, Tân Võ có câu nói rất hay, chỉ có cường giả che chở kẻ yếu, mới có thể liên tục không ngừng tạo ra cường giả! Tứ phương quốc gia, rất cường đại hay sao? Sinh ra ở thời đại này, nội chiến cũng đủ để cho người ta tuyệt vọng, giờ phút này, nếu như không đi quản ngoại địch xâm lấn, mặc dù thu phục thiên hạ, những người còn sót lại kia, mấy ai có thể phục?”
“Ba phương khác, tạm thời còn chưa có động tĩnh. Chỉ cần chúng ta tốc độ đủ nhanh, đánh gãy móng vuốt chó của Đại Ly… tự nhiên sẽ có thời gian và thực lực để đối phó với ba phương kia!”
Nói xong, Lý Hạo quát: “Ánh sáng, là do chúng ta sáng tạo ra! Bóng tối, cuối cùng cũng không thống trị được mảnh thiên địa này! Lý Hạo bất tài, nguyện thắp sáng một tia lửa cho thời đại này, vì thương sinh thiên hạ mà chiếu sáng tứ phương! Mặc dù bị dập tắc, cũng phải để cho người ta thấy được con đường phía trước, quân không thành quân, quan không thành quan, thời đại bóng tối… cuối cùng rồi cũng sẽ qua!”
“Chiến!”
Núi hô biển gầm!
Giờ phút này, quân Liệp Ma nhao nhao hét to!
Giờ khắc này, quân Chiến Thiên im lặng kia, cũng là ầm ầm nện lên ngực, quân Chiến Thiên… cũng nguyện vì thời đại này, vì ánh sáng này, ra chút sức lực.