Sư tỷ một lòng muốn báo thù. . . nhưng. . . thật sự có hi vọng sao?
Thanh niên thở dài, sư tỷ không muốn học Tân Võ đạo, cũng không chịu gia nhập học phủ, không có tài nguyên, không có truyền thừa mạnh mẽ, dựa vào Tề Mi Côn do sư phụ truyền thừa xuống, thật có thể đánh giết Lý Hạo sao?
Sư tỷ, thời đại đang nhanh chóng biến hóa.
Chúng ta. . . nếu không hòa vào, có lẽ cả một đời đều không có cơ hội, võ sư, cũng thành võ đạo cũ rồi.
Sư phụ là võ sư Ngân Nguyệt, mà võ sư Ngân Nguyệt, không biết có bao nhiêu người bị Viên Thạc giết, nhưng hiện giờ, không phải cũng có rất nhiều hậu bối của bọn hắn, đang làm việc cho Lý Hạo sao?
Trong hai sư tỷ đệ đang suy nghĩ những chuyện này.
Vị Tuần Dạ Nhân vừa mới rời đi kia, bỗng nhiên trở lại, chẳng những trở lại, bên người còn có thêm một người.
Người kia sắc mặt lạnh lùng, trông như được điêu khắc.
Vị Tuần Dạ Nhân kia thì lễ độ cung kính, trông rất sùng bái, không dám nói nhiều một câu.
Giờ phút này, vị trung niên bên cạnh Tuần Dạ Nhân, nhìn xuống phía dưới, không cần Tuần Dạ Nhân chỉ điểm, trong nháy mắt biến mất, xuất hiện trước mặt của sư tỷ đệ Tôn Hồng Tụ.
Tôn Hồng Tụ như lâm đại địch!
Mà giờ khắc này, các siêu năng khác cũng đều rất nghi ngờ, có người nhận ra người tới, càng lộ vẻ hoảng sợ.
Thiên Kiếm!
Đúng vậy, không phải người khác, là Thiên Kiếm dương danh thiên hạ, chủ nhân của Thiên Kiếm sơn trang, bây giờ cũng là một trong những hãn tướng dưới trướng Lý Hạo.
Tôn Hồng Tụ dù không biết đối phương, nhưng đã cảm nhận được cảm giác áp bách vô cùng vô tận.
Trong mắt, lóe lên vẻ tuyệt vọng.
Mà ngay tại giây phút này, Thiên Kiếm chậm rãi nói: "Còn tưởng rằng các ngươi mai danh ẩn tích, núp ở nơi nào đó, không ngờ lại đến bên này xây dựng học viện."
Lão cũng không phải người quanh co lòng vòng, bình tĩnh nói: "Tề Mi Côn chết trận, là tổn thất của võ lâm Ngân Nguyệt, nhưng hắn về phe Ánh Hồng Nguyệt, lại chết khi chính diện luận bàn với Viên Thạc. . . cũng không có gì để nói."
"Lý đô đốc tìm các ngươi một đoạn thời gian, nhưng không có tin tức. . ."
"Muốn giết chúng ta sao?"
Tôn Hồng Tụ lạnh lùng nói: "Ta không cần đổi tên! Muốn làm gì cứ việc làm, Lý Hạo hắn muốn giết ta, cứ tới!"
Thiên Kiếm bật cười.
Một lúc sau lão mới nói: "Giết các ngươi. . . cần hắn động thủ sao?"
Tôn Hồng Tụ nhíu mày không nói gì.
Thiên Kiếm cũng không nói thêm gì, thản nhiên nói: "Chỉ là đô đốc còn có một việc chưa hoàn thành thôi, ngày đó Tề Mi Côn chết trận, lưu lại một nửa Tề Mi Côn do tinh thần ý chí rèn đúc, vật này không tầm thường, đô đốc bảo ta chuyển giao cho các ngươi!"
Lần này cũng là vừa hay đi ngang qua, Lý Hạo đang dọn dẹp di tích ở gần đây, bên Nam Đẩu giao danh sách lao công, trong đó hai vị võ sư, gây ra chú ý.
Tìm hiểu kĩ càng thì phát hiện chính là đệ tử của Tề Mi Côn.
Trước lúc này, hai người này không có chỗ ở cố định, cũng khó tìm kiếm.
Thiên Kiếm cũng không nói nhiều, lấy ra Tề Mi Côn nửa đoạn, nhìn về phía hai người, nhìn Tôn Hồng Tụ, lại nhìn vị võ sư trẻ tuổi kia, nam tử trẻ tuổi có thiên phú rất không tệ, thiên phú của Tôn Hồng Tụ, rõ ràng kém hơn một chút.
Bất quá, Thiên Kiếm vẫn giao vật này cho Tôn Hồng Tụ: "Thu đi, cảm ngộ nhiều hơn, ý chí cả một đời của Tề Mi Côn, đều ở trong nửa đoạn Tề Mi Côn này! Có thể nghiên cứu Tân Võ đạo, truyền thừa của Tề Mi Côn Vương, hi vọng ngươi có thể tiếp tục truyền thừa. . ."
Tôn Hồng Tụ nhìn lão, cắn răng, không nói chuyện.
Thiên Kiếm cảm khái: "Võ sư chính là như thế, giang hồ cũng là như thế, cho nên, đô đốc hi vọng chế tạo giang hồ khác, khiến đấu tranh, huyết tinh, tử vong này, đều rời xa Thiên Tinh! Võ sư mạnh mẽ, cho dù chết trận, không đáng chết vào trong hao tổn, mà là tiêu diệt ngoại địch!"
"Trước kia Ngân Nguyệt, là thánh địa võ lâm, là tràng danh lợi mà các hiệp khách giang hồ dương danh lập vạn, Ngân Nguyệt Anh Hùng phổ, hại rất nhiều người. . . nhưng cũng thành tựu rất nhiều người."
"Đô đốc có ý lập tân Anh Hùng phổ, chỉ là không còn là những người năm đó, cũng không còn là nội đấu giữa các cường giả hàng đầu, Viên Thạc giờ đang biên soạn tài liệu giảng dạy, tài liệu giảng dạy Tân Võ đạo, Lý đô đốc càng hi vọng, có thể xuất lên một nhóm giang hồ hiệp khách chân chính!"
Nói xong những này, bèn đạp không bay đi, thanh âm vẫn vang vọng ở bên tai mọi người: "Nội đấu dữ dội hơn nữa, cũng không phải hiệp khách! Ngày đó đô đốc chiến với Tề Mi Côn đại đệ tử, hắn nói chiến đấu là một loại tinh thần, giết người thì có chút tiếc nuối. . . Nhưng lúc đó võ lâm chính là như thế, nếu sư tỷ đệ ngươi muốn tìm hắn báo thù, chờ các ngươi bất cứ lúc nào, chỉ là. . . hi vọng các ngươi không rơi vào vực sâu cừu hận!"
Dứt lời, người đã biến mất.
Tôn Hồng Tụ cầm nửa đoạn Tề Mi Côn, cắn răng, không nói một lời.
Lý Hạo biết bọn hắn ở đây.
Để Thiên Kiếm đưa di vật của sư phụ, nói, muốn báo thù, hắn sẽ chờ bọn hắn, nhưng cũng chỉ tiếc nuối, cũng không cảm thấy mình sai.
Sai rồi sao?
Tôn Hồng Tụ nhắm mắt im lặng, có lẽ. . . ai cũng không sai, không phải sao?
Ngày đó sư phụ đi Ngân Nguyệt, không phải cũng vì giải quyết Viên Thạc sao?
Chỉ là. . . sư phụ giả trang Thánh Nhân gì chứ!
Tôn Hồng Tụ phẫn nộ, muốn ném đi Tề Mi Côn, nhưng đó là di vật của sư phụ, cũng là võ đạo tinh túy của sư phụ, nàng há có thể ném đi?
Cuối cùng, thở dài thườn thượt, trong mắt tràn đầy đắng chát.
. . .
Nam Đẩu, trên một ngọn núi hoang vùng ngoại ô.
Thiên Kiếm rơi xuống đất.
Nơi đây, có mặt rất nhiều người, bao gồm mấy vị cao tầng của Nam Đẩu, đều ở chỗ này.
Thiên Kiếm rơi xuống đất, nói: "Đồ vật đã giao cho đệ tử của Tề Mi Côn."
Lý Hạo khẽ gật đầu, không nói gì.
Đây là chuyện ban đầu, ngày đó thu hồi nửa đoạn Tề Mi Côn, hắn đã từng nói, sẽ chuyển giao cho đệ tử của Tề Mi Côn, chỉ là luôn không tìm được người, hôm nay đã chuyển giao, cũng coi như hoàn thành lời hứa của mình.