Tiểu thụ cũng vô cùng khó chịu, sớm biết còn có người cùng đi với Lý Hạo. . . ta đã không đi, luôn cảm thấy ánh mắt kẻ này nhìn mình có gì đó quái quái.
Vương thự trưởng hình như cảm giác được, cười ha hả nói: "Đáng tiếc, là cây dương, không phải cây ăn quả, bằng không, còn có thể hái chút hoa quả ăn, năm đó mang cây hòe vào Chiến Thiên thành, ta đã cảm thấy không tốt. . ."
Lý Hạo lười nói tiếp, vị này sau khi ra ngoài, nói dông dài không ngớt.
Hắn mang theo tiểu thụ, rời khỏi nơi đây.
Di tích Đế Cung, có chút chấn động, Lý Hạo mơ hồ nhìn thấy một gốc đại thụ khô héo, bao trùm toàn bộ Đế Cung, rõ ràng tiểu thụ dùng thân thể tàn phế của cha nó, bao phủ lấy Đế Cung.
. . .
Lúc Lý Hạo tụ hợp với Hoàng Vũ, quân đội hơn 10,000 người, đã mặc áo giáp, yên tĩnh không tiếng động.
Trên võ đài lớn, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cứ như không có người sống.
Khi thấy hơn 10,000 chiến sĩ mặc giáp này, Vương thự trưởng nao nao, thời khắc này, mới có vẻ hơi đứng đắn, cứ như nhìn thấy cái gì đó, nhìn thấy Chiến Thiên quân lúc trước, cho dù thực lực không tài nào so sánh.
Nhưng chi quân đội này, quân kỷ lại vô cùng nghiêm khắc.
Lão liếc nhìn Hoàng Vũ, không nói gì.
Mà Hoàng Vũ cũng liếc nhìn Vương thự trưởng, khẽ nhíu mày, cũng không nói gì, y không nhận ra được, cũng không có khả năng nhận ra, chẳng qua cảm thấy, không biết Lý Hạo lại kiếm được cường giả từ chỗ nào, hình như rất mạnh.
Thật có chút bản lãnh!
Lý Hạo không nói gì, rất nhanh, một chiếc chiến hạm không chiến xuất hiện, Hoàng Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Lên thuyền!"
Hơn 10,000 tướng sĩ, không nói một lời, nhanh chóng lên thuyền.
Vương thự trưởng yên lặng quan sát, truyền âm nói: "Yếu thì yếu một chút, nhưng quân kỷ không tệ, mặc vào áo giáp của Chiến Thiên quân. . . coi như còn được, nếu quá rác rưởi, ta nhìn không vừa mắt."
"Đây là Ngân Nguyệt quân, cũng là một trong quân đội tinh nhuệ nhất trong thiên hạ hiện nay."
"Phải không?"
Vương thự trưởng cười cười, không nói nữa.
Quân đội tinh nhuệ nhất. . . chỉ như vậy sao?
Được thôi.
Lão cũng không tiện bình luận nhiều.
Chiến hạm không chiến rất lớn, thứ này thậm chí có thể xuyên qua hư không, một lần ngàn dặm, trước kia là dùng để đối phó Tuyệt Đỉnh, song bây giờ cũng chỉ có thể dùng để khoe mẽ thôi.
Trên 10,000 người tiến vào, cũng không quá chen chúc, bên trong còn có không gian, có càn khôn khác.
Lý Hạo lên tàu chiến, nhanh chóng kết nối Hoàng Kim giáp, trong nháy mắt xuyên qua hư không, biến mất tại chỗ, Thần Năng Thạch tiêu hao số lượng lớn, giờ Lý Hạo cũng không để ý nữa.
. . .
Đợi bọn Lý Hạo rời đi hồi lâu, Triệu thự trưởng bỗng nhiên xuất hiện, khẽ nhíu mày: "Đi thật nhanh. . . đồ khốn nạn, lại là Lý Hạo?"
Vừa nãy ông không tới gần, nhưng Hoàng Vũ nói muốn đi, thì ông đoán ngay lại là tên khốn kiếp Lý Hạo này tới đào chân tường.
"Mang đi quân đội. . ."
Ông khẽ nhíu mày, Lý Hạo mang đi quân đội để làm gì?
Không rõ nữa!
Còn nữa, vừa nãy mặc dù không tới gần, nhưng mơ hồ cảm giác được uy hiếp cực lớn!
Tình huống gì đây?
Triệu thự trưởng thầm nghĩ, thở dài thườn thượt, người đều đi, Ngân Nguyệt chính là trung tâm của thiên hạ, các ngươi đều chạy, còn thủ hộ Ngân Nguyệt nữa hay không?
. . .
Có chiến hạm không chiến con thoi, tốc độ di chuyển tăng rất nhanh.
Chỉ có điều tiêu hao khá lớn.
Nhưng bây giờ hắn gánh vác quá lớn, trước phải mau chóng đưa năm vị yêu thực, đặt vào địa bàn của những yêu thực chết đi hẵng nói.
Xuyên qua hư không một thời gian.
Chiếc hạm cực lớn, du đãng ở trong bóng tối.
Không bao lâu, đã tới phụ cận thành Siêu Năng.
Lý Hạo không vội vã sắp xếp bọn Hoàng Vũ, mà nhanh chóng mang theo năm vị yêu thực, bắt đầu sắp xếp từng vị, có năm vị này bổ sung, dao động năng lượng như thuỷ triều ở chỗ này sẽ nhanh chóng biến mất.
Quả nhiên, lúc năm vị này tiến vào di tích, cơ gần như trong nháy mắt, trước đó năng lượng có chút nồng đậm, trong chớp mắt biến mất.
. . .
Chỗ của Hồng Sam Mộc.
Hồng Sam Mộc lập tức thức tỉnh, sau đó nhịn không được chửi thầm.
Quỷ chết đói đã đến sao?
Lý Hạo đưa ai tới vậy?
Mới vừa đây thôi năng lượng còn dư dả, trong chớp mắt liền biến mất, mặc dù nó gần đây không đói bụng, nhưng kẻ mới tới cứ như chưa từng thấy năng lượng.
Đáng chết!
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên thân thể khẽ động.
Sau một khắc, một chiếc chiến hạm cực lớn, trực tiếp đi xuyên vào.
Hồng Sam Mộc giật mình, Lý Hạo?
Vừa nghĩ tới, trong đầu vang lên một âm thanh có chút quen thuộc: "Đây không phải cơ trạm sao? Nơi này hình như từng có một gốc Hồng Sam Thụ?"
Hồng Sam Mộc giật này mình!
Sau đó, Vương thự trưởng hiện ra, giờ không cần Lý Hạo bao phủ, ngay khi Hồng Sam Mộc còn đang kinh hãi, cảm nhận được một cái bàn khoác lên thân cây của nó: "Ồ, còn ở đây!"
Vương thự trưởng cười cười: "Là ngươi sao?"
Hồng Sam Thụ nhanh chóng hóa ra hình người, nhìn về phía Vương thự trưởng, sửng sốt một hồi lâu, có chút không dám tin tưởng, lắp ba lắp bắp nói: "Vương. . . Vương thự trưởng?"
"Còn nhớ ta?"
Vương thự trưởng cười ha hả: "Ta còn tưởng rằng đây là địa bàn của ai, thì ra là của ngươi."
"Vương. . . Thự trưởng sao lại. . ."
"Không chết sao?"
Vương thự trưởng cười to, nhìn chung quanh một lần: "Các yêu thực khác đều đã chết?"
"Chết. . . chết rồi."
Giờ phút này, Hồng Sam Mộc hãi hùng khiếp vía, dù thực lực của đối phương yếu hơn nó.
Thế nhưng khi thấy bản tôn của đối phương xuất hiện, nó vẫn rung động, thậm chí sợ hãi.
Vương thự trưởng vẫn mỉm cười: "Chết như thế nào?"
"Năng lượng. . . khô kiệt. . . chết."
"Thi thể đâu?"
"Cái này. . . cái này. . ."