Mãi đến 30 năm trước, Viên Thạc đào mộ nhiều năm kia thấy bọn họ như vậy thật sự quá đáng thương, mỗi lần cho nổ đạn diệt thành đều dẫn đến đại lượng quân nhân tử vong, thế là vung tay lên, truyền bá phương thức giải mã ra ngoài.
Viên Thạc hùng hùng hổ hổ, nhanh chóng nhét những viên đạn diệt thành vào đó.
Tiếp theo phá giải mật mã, tỉ mỉ quan sát ống nhắm một chút, nhìn về phía đối diện… quá xa, nhìn không rõ, cũng không cách nào thấy được.
Cũng không sao cả.
Lão cũng không cần biết.
Sau một khắc, lão ấn cái nút bắn xuống.
Trong nháy mắt, 6 viên đại pháo đã bay thẳng mà ra, tốc độ cực nhanh.
Cứ bắn như vậy được khoảng 5 phút đồng hồ… đột nhiên, ầm!
Một tiếng nổ rung động trời đất!
Trong biển đột nhiên xuất hiện một ngọn sóng cực lớn, cầu lớn bỗng nhiên rung động mãnh liệt.
Giờ phút này, ở vị trí trung tâm của cầu lớn nơi mà Viên Thạc không thể thấy được kia, vô số thuyền lớn đã bị phá hủy trong nháy mắt, vố số hải tặc trực tiếp hóa thành hư vô, cây cầu lớn vô cùng kiên cố kia, nhanh chóng sụp đổ.
Đầu tiên là một dặm, sau đó nhanh chóng lan tràn, hai dặm, ba dặm…
Lan tràn được hơn 10 dặm, toàn bộ cầu lớn Đông hải, chiếc cầu chiến lược này, trong nháy mắt đã bị phá hủy gần một phần tư, mà những nơi khác còn đang liên tiếp sụp đổ.
Tiếng kêu rên trong nháy mắt truyền đến, một số hải tặc may mắn chạy thoát điên cuồng rên rỉ.
Chỉ trong nháy mắt đó thôi, đại lượng hải tặc đã trực tiếp bị nổ chết.
Viên Thạc ngược lại thấy được tin tức trên ngọc truyền tin, biết được hải tặc bên kia, nhưng vị trí cụ thể thì không biết, mục tiêu của lão chỉ là phá hủy cầu lớn mà thôi, không nghĩ tới tiện thể có thể nổ chết vô số hải tặc.
Trên bầu trời, từng tên thủ lĩnh của hải tặc, giờ phút này có người trọng thương ngã gục, có người may mắn chạy thoát.
Có người vô cùng đờ đẫn!
Có người kêu thê lương thảm thiết: “Đông Tân… là phía Đông Tân đã vận dụng đạn diệt thành… Đông Tân cố ý lừa để giết chúng ta… đại chiến sắp triệt để bạo phát, đạn diệt thành cũng tùy ý bắn ra…”
Thiên hạ này sắp loạn rồi!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều có cảm giác như vậy, ầm!
Đang nói chuyện, một con sóng lớn quét sạch thiên địa, từng tên hải tặc còn đang chạy trốn kia, trực tiếp bị sóng lớn cao tới trăm mét, thậm chí cao đến ngàn mét đập tới, trong nháy mắt đập thành thịt nát!
Giờ khắc này, Đông hải sẽ không tiếp tục yên tĩnh được.
Mà mấy tên thủ lĩnh hải tặc còn sống sót kia, nhanh chóng truyền tin tức ra ngoài.
Đông Tân đã bắn đạn diệt thành!
Có lẽ là người của trung bộ đến đây, trời sắp sập rồi.
…
Một lát sau.
Toàn bộ thế giới, dường như lại động dung lần nữa.
Trong Thiên Tinh thành.
Có cường giả nghiêm nghị gào thét: “Đáng chết! Bọn chúng đang muốn làm gì thế? Bây giờ liền muốn mở ra đại chiến quét sạch vương triều hay sao? Đông Tân rốt cục đang làm gì? Từ Khánh bắn đạn diệt thành, Đông Tân cũng bắn theo… bọn họ điên cả rồi sao?”
Vừa mắng xong, một âm thanh run rẩy vang lên lần nữa, có chút sợ hãi, hoảng hốt nói: “Ti trưởng, không xong rồi, phía bên kia Bắc hải, Hoàng Vũ dẫn theo quân của Ngân Nguyệt, trực tiếp bắn ra trọn vẹn… trọn vẹn 30 viên đạn diệt thành vào địa bàn của mấy đạo hải tặc lớn như Hải Yêu đạo, Bạch Sa đạo! Bắc hải đang bộc phát đại loạn, sóng biển ngập trời… Hoàng Vũ đang thông báo bốn phương rút lui khỏi bờ biển, sóng thần sắp bạo phát rồi…”
Vị Ti trưởng kia bỗng nhiên trầm mặt.
Lão có chút đờ đẫn ngồi xuống, hồi lâu, thở hắt ra: “Thông báo bốn phương! Định Quốc Công Từ Khánh, ngang nhiên bắn ra đạn diệt thành, đã xúc phạm nghiêm trọng đến pháp luật của vương triều, giáng chức một cấp, tước bỏ địa vị Quốc Công, giáng làm Định Quốc Hầu!”
“Để cho Hoàng Thất đóng dấu… thông truyền xuống dưới! Ngoài ra, cho người đi điều tra, tịch thu phủ đệ của Định Quốc Công ở Thiên Tinh thành…”
Đang nói, có người đi đến, hơi run rẩy: “Không xong rồi, Ti trưởng, Thiên Tinh đô đốc Hầu Tiêu Trần đã thống lĩnh Võ Vệ Quân trực tiếp trấn áp phủ Định Quốc Công, nói là có cường giả của ba đại tổ chức mai phục bên trong phủ Quốc Công, Từ Nghiêu đệ đệ của Định Quốc Công, bị lão đánh chết ngay tại chỗ, trên người Từ Nghiêu tìm ra chiếc mặt nạ quỷ của Hồng Nguyệt…Hầu Tiêu Trần đang trắng trợn trấn áp và đánh giết cường giả trong Công phủ, còn trưởng nữ của vợ lẻ Định Quốc Công, cái vị thiếu nữ thiên tài Húc Quang kia… đã bị Hầu Tiêu Trần trực tiếp bắt được trong học viện Thiên Tinh, giờ phút này… đã giam giữ vào đại lao của Tuần Dạ Nhân!”
“Khốn nạn!”
Vị Ti trưởng này lần nữa nổi giận, một quyền đập nát cái bàn trước mặt, giận dữ nói: “Ai cho lão ta cái quyền đó?”
“Lão… Lão nói… lão là Thiên Tinh đô đốc, có cái quyền này, ai dám ngăn cản, người đó chính là phản tặc, là tà năng của ba đại tổ chức…”
“Thiên Tinh đô đốc…”
Nam tử sững sờ, nửa ngày, lại im lặng.
Lão chợt nhớ đến, mấy ngày trước đây… lão đã đồng ý bổ nhiệm người này.