TRUYỆN FULL

[Dịch] Tinh Môn

Chương 243: Vội tìm cái chết (7)

Xe rất nhanh đã dừng dưới Lầu Chấp Pháp.

Lý Hạo cũng gặp lại Hách Linh Xuyên, lần trước bị lão sư gọi tới thì đang là cường giả dự bị.

Hách Linh Xuyên trong cũng rất hòa nhã.

Cười lên rất điềm đạm.

Thấy Lý Hạo, chưa nói cái khác, trước tiên là khen ngợi một câu, bày tỏ sự quan tâm của Tuần Dạ Nhân đối với hắn, lại nói sơ qua vài câu về khó khăn của Tuần Dạ Nhân, Tuần Dạ Nhân đã lấy kiếm của Lý gia đương nhiên sẽ trả, chỉ là cần thêm ít thời gian.

Một kiểu lên mặt điển hình!

Lý Hạo cũng không quan tâm, đợi Hách Linh Xuyên nói một hồi, Lý Hạo mới đột nhiên tỏ vẻ hiền lành nói: "Hách bộ, lão sư tôi nói ngài rất mạnh, thầy ấy có thể chém được Đoạn Thiên kia, cũng chưa chắc có thể địch nổi với ngài... Lão sư còn nói, thực lực của Đoạn Thiên ở trong Tam Dương không tính là mạnh, Hách bộ còn mạnh hơn ông ta, lẽ nào ngài là Tam Dương trung kỳ sao?"

Ở trước mặt hỏi về thực lực của người ta... còn lại là cấp dưới, rất không lễ độ, thật là không có phép tắc!

Nhưng mà, người hỏi là Lý Hạo, một học sinh còn chưa tốt nghiệp...

Hơn nữa, đối phương còn là học trò của Viên Thạc, mấu chốt là, hắn nói lão sư hắn khen mình, nói chưa chắc đã địch lại mình.

Nói hay lắm, bất kì ai cũng đều thích nghe!

Hách Linh Xuyên cũng không ngoại lệ, lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười, cũng không cảm thấy bất mãn với lời của Lý Hạo.

Ngược lại là Lưu Long, khẽ cau mày nói: "Lý Hạo, lễ phép một chút! Cái nào không nên hỏi thì đừng hỏi! Hách bộ lúc trước chỉ là Nhật Diệu, cho dù đã vào Tam Dương, có lẽ cũng chỉ là trình độ sơ kỳ, sao mà có thể vào được trung kỳ nhanh vậy được!"

Lông mày của Hách Linh Xuyên đều đã nhăn lại hết rồi!

Lời này, lão ta không thích nghe.

Mặc dù là lời nói chân thực!

Có hơi không hài lòng lắm, nhưng người như Lưu Long, chính là thẳng tính như vậy, cũng khó mà nói được gì.

Ông ta cười lớn: "Không sao! Trẻ con mà, rất hay hiếu kì, Lý Hạo, đúng như lời Lưu bộ nói, ta cũng chỉ là sơ kỳ Tam Dương... Đương nhiên, nếu như theo cách mà các người phân ra sơ trung hậu kì, vậy thì đích thực là ta ở sơ kỳ, điều này cũng chẳng có gì phải che giấu, chỉ là cách Tam Dương mà các người nói còn xa... Nói những lời này cũng không có gì quá quan trọng."

Lý Hạo gật đầu, lộ ra vài phần khao khát: "Tam Dương... đã rât lợi hại rồi! Ngay cả lão sư cũng nói Hách bộ lợi hại, có thể được lão sư khen như vậy, nhất định là hết sức cường mạnh! Hách bộ, thật hi vọng có một ngày tôi cũng được như ngài, uy hiếp tứ phương!"

"Chắc chắn có cơ hội, cậu vẫn còn trẻ mà."

Hách Linh Xuyên cười hớn hở, lời này nói ra nghe thật là mát tai a!

Viên Thạc à Viên Thạc, lão vốn là một kẻ điên cuồng rồi, nhưng học sinh của lão, vốn liếng gì đều đã lấy ra hết cả, có phải là cho rằng có lão đứng phía sau nên cảm thấy mình cũng rất mạnh rồi đúng không?

Thật là một đứa trẻ ngây thơ!

Lời này nếu như đến tai Viên Thạc, e là không thiếu được một bữa no đòn.

Cậu là truyền nhân của võ sư, lại hâm mộ một siêu năng giả như ta, đối với Viên Thạc mà nói, đây mới thực sự là thất bại lớn nhất, Viên Thạc lão tốt xấu gì cũng chém chết được Tam Dương, kết quả trong mắt đệ tử của lão, vẫn không bằng một siêu năng như ta, thật là sảng khoái!

Lý Hạo cũng nở nụ cười, có vẻ hơi ngượng ngùng, liền nói: "Vậy thì tôi không quấy rầy Hách bộ nữa, có thể gặp được Hách bộ trong truyền thuyết, tôi đã cảm thấy mãn nguyện rồi! Hách bộ bận bịu công việc, tôi xin cáo lui trước!"

"Ừm, cố gắng nổ lực, sớm ngày vào được siêu năng, cảnh giới ở Bạch Nguyệt thành so với ở đây càng cao hơn, hi vọng ta rất nhanh có thể gặp được cậu ở đó!"

Lý Hạo gật đầu cười, cũng không rời đi cùng Lưu Long mà tự về một mình.

Trong lòng lại nghĩ, Kiều Phi Long chỉ là Tam Dương sơ kỳ, nhưng lại yếu hơn Hách Linh Xuyên một chút, có lẽ lão sư có thể đối phó được chứ?

Trong văn phòng.

Hách Linh Xuyên trước mặt Lưu Long khen Lý Hạo mấy câu, cười nói: "Người đọc sách quả thực có khác, tri thư đạt lễ, điểm này ngược lại không thể so với Viên Thạc kia, lão già đó rất gian xảo, về bản chất không phải người tốt, may là học trò của lão không giống lão."

Lưu Long trong lòng bất lực, lão già đó, Hách Linh Xuyên ngài chỉ có tầm mắt thế này thôi sao?

Chẳng qua là do sức mê hoặc của Lý Hạo quá lớn.

Nói thật thì, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Lý Hạo, ông ta cũng thấy đứa trẻ này quá đơn thuần, không nên nhúng tay vào những việc như thế này.

Đương nhiên, bây giờ ông ta không còn nghĩ như vậy nữa.

Tên tiểu tử đó, là một tên gian manh, không khác gì Viên Thạc.

Lưu Long cũng không nói nhiều, qua loa mấy câu, rất nhanh nói: "Lễ thành lập Hách bộ chủ trì ngày mai, tôi và những người khác có thể sẽ đến trễ một chút."

"Hửm?"

Hách Linh Xuyên bất ngờ, làm gì có ai làm việc như vậy?

Chủ nhân đến trễ, kêu mình tới trước, đây là chuyện gì?

Lưu Long giải thích: "Tuần Dạ Nhân thành lập phân bộ, tình hình của tiểu đội Liệp Ma chúng tôi Hách bộ cũng biết, ý của bọn người Liễu Diễm là, chúng tôi trước khi cử hành buổi lễ, thì sẽ đi bái tế những chiến sĩ đã hi sinh của tiểu đội Liệp Ma, cái này cũng không phù hợp với Hách bộ nên nhờ ngài đi trước..."

"Ta..."

Hách Linh Xuyên thở dài một hơi, gật đầu: "Nên thôi! Nói ra thì, những chiến sĩ này đều là người tốt, chỉ là... Tuần Dạ Nhân lúc trước cũng có chỗ khó, ông cũng biết rõ."

"Vâng, chúng tôi cũng không oán giận gì!"

Lưu Long bình tĩnh nói: "Lý Hạo nói, chúng ta bây giờ chính là Tuần Dạ Nhân, mắng Tuần Dạ Nhân chính là mắng chính mình, cho nên, không cần thiết phải trách cứ ai, đều là do mình chọn lựa cả!"

Lời này nói ra, Hách Linh Xuyên không khỏi cảm khái, thật là một đứa trẻ tốt!"

Cái này cũng chỉ có người tri thức mới nói ra được, Lưu Long không có được trình độ này.

"Vậy thì các người cứ đi bái tế đi, ta đến giúp chủ trì trước, đợi các người đến rồi cử hành buổi lễ!"

"Làm phiền Hách bộ rồi!"

Lưu Long khách sáo nói, Hách Linh Xuyên cười: "Không cần khách khí, vốn dĩ là trách nhiệm của ta mà!"

Hai người hàn huyên mấy câu thì Lưu Long rời đi.

Ngày mai Hách Linh Xuyên sẽ chủ trì buổ lễ thành lập... mọi người đều không đến, cũng không khiến cho Hách Linh Xuyên bất mãn hay nghi ngờ, thật là cách hay.

Có lẽ giết hết đám người kia, vẫn còn thời gian tới tham gia buổi tiệc cũng nên.

...

Đợi Lưu Long đi rồi, Hách Linh Xuyên suy nghĩ một lát, luôn cảm thấy có chút bất an... nhưng lại không nói ra được là cái gì.

Thôi đi, bản thân ở đây, chẳng có việc gì lớn.

Chỉ là có chút ngờ vực, có cần đem theo đám người Vương Minh đi cùng không?

"Đi theo cũng tốt, nói rõ ra để bọn người Lưu Long tiếp nhận mấy người họ... cũng là chuyện tốt "

Ông ta nghĩ tới điểm này, cười lên, lộ ra vẻ vui mừng, có thể hòa hợp lại với nhau, vậy dĩ nhiên là kết quả tốt nhất rồi.