"Ha ha ha!"
Lý Hạo cười lớn, lần nữa một kiếm xuyên thủng một đại tinh!
Mà ngoại giới.
Từng vị thần linh, bỗng nhiên trọng thương, đại đạo tan vỡ, từng kẻ đều dại ra, vì sao. . . như vậy?
Sau một khắc, có nắm tay đập tới!
- Oanh!
Thần linh nổ tung!
Huyết vũ càng gia tăng, thiên địa hoàn toàn chuyển sang màu đỏ ngầu, đang lan tràn theo bốn phương tám hướng.
Thần linh. . . thật đã chết rồi.
Từng vị thần linh, đạo mạch nghiền nát, mặc dù không lập tức chết đi, nhưng lúc này, một đám ma đầu đang đang điên cuồng tàn sát, một khi nắm được cơ hội, chỉ có giết!
Tàn sát!
Đây chính là một trường giết chóc!
Giờ khắc này, vô số người khóc lóc thảm thiết.
"Thuỷ thần. . . Mộc Thần. . . nữ thần Sinh Mệnh. . ."
Từng vị thần linh, chỉ cần đại tinh bị đánh nát, rất nhanh cũng sẽ bị người Ngân Nguyệt tàn sát, chết không toàn thây!
. . .
Trong Hạo Tinh giới.
Nguyệt thần thì sắc mặt đã hoàn toàn trắng bệch, bên cạnh, Thần mặt trời cùng Thần hắc ám vẫn chưa chết, nhưng thần lực không ngừng xói mòn, cứ tiếp tục như vậy. . . không trụ được quá lâu.
Mà Thần tiên tri tuy cực mạnh, nhưng quá xa lạ đối với chỗ này, Lý Hạo hành tẩu trên không, trong nháy mắt lui tới, trong nháy mắt biến mất, đánh nát từng viên đại tinh một.
Cũng vì thế, Thần tiên tri không làm gì được hắn!
Càng khiến người ta tuyệt vọng là lúc này. . . e rằng ai cũng không làm gì được Lý Hạo, khuyên không được Lý Hạo, bởi vì. . . người có thể khuyên hắn, dường như đều đã chết hết.
Xa xa.
Nguyệt thần với sắc mặt khó coi, trầm giọng nói: "Lý Hạo, nếu như ta chết đi, Ngân Nguyệt hồi phục, lại không người chưởng khống, phong ấn của phong ấn Hồng Nguyệt Đế Tôn sẽ nghiền nát. . ."
Lý Hạo cười to: "Ta ẩn thân Hạo Tinh vũ trụ, có thể làm khó gì được ta? Đợi thần thông của ta đại thành, đi ra ngoài chém là được! Nguyệt thần, ngươi nói như thế, không bằng. . . tự bạo cho rồi!"
Sắc mặt của Nguyệt thần trong nháy mắt trở nên xấu xí.
Giờ khắc này, một ít hạn chế, một ít uy hiếp trước kia, dường như đều mất đi tác dụng.
Nàng nhịn không được điên cuồng thầm mắng!
Vì sao?
Kẻ nào giết bọn Viên Thạc?
Giết bọn Viên Thạc, chính là thả ra ma quỷ!
Lý Hạo bất tử, vì sao phải giết những người đó?
Nàng vô cùng phẫn nộ!
Lúc này, Lý Hạo đánh nát hầu như tất cả đại tinh có thể tìm được, sau một khắc, thiên toàn địa chuyển!
Một nhóm năm người, lần nữa hiện lên ở bên trong trời đất.
Huyết vũ mưa to, chiếu xuống trên thân mọi người, Nguyệt thần nhìn một cái, bi thương đầy mặt.
Cứ như vậy một hồi, chết hơn mười vị thần linh.
Là chết thật sự!
Những thần linh này, thời kỳ đỉnh phong, đều là Thánh Nhân, nhưng lúc này đều chưa hoàn toàn khôi phục, cộng thêm đạo mạch bị phá, gần như bị người tàn sát ngay tại chỗ, dù cho một số đạo mạch chưa bị phá, vẫn đang gặp phải cường công trước nay chưa có!
Giết chóc!
Mọi người, ánh mắt đều đỏ như máu, từng vị thần linh, bị vây giết mà chết, dù cho không có huyết vũ, thân thể thần linh cũng sẽ bị giết nát bấy, không lưu chút nào!
Hơn mười vị thần linh, trong chớp mắt, chỉ còn lại có hơn mười vị.
Mà trong thành, trăm vạn thần binh, đã sớm mất đi thành kính của những ngày qua, chỉ có sợ hãi, bất lực, sợ hãi!
Thần linh ngã xuống như mưa!
Ngày đó, Lý Hạo đánh tới, Thần Quốc mạnh mẽ, bọn họ không sợ.
Nhưng lúc này đây, thần linh không ngừng bị giết, nữ vương cũng tốt, tiên tri cũng được, đều không gì được cả, tùy ý bên phe Lý Hạo tàn sát thần linh, giờ bọn họ chứng kiến mấy người hiện lên, vốn đang ôm chờ mong cực lớn.
Nhưng rất nhanh, chỉ nhận được tuyệt vọng lớn hơn!
Nữ vương dương như cái gì cũng làm không được!
Thần Tiên tri bị áp chế bởi Lý Hạo chém kiếm liên tục, Thần hắc ám cùng Thần mặt trời, càng thê thảm, ở dưới sự che chở của nữ vương, không ngừng trốn chết, không trốn, thần lực bọn họ trôi đi, chính là bị giết tại chỗ!
Núi thây biển máu, Thần tiên tri không ngừng ho ra máu, không ngừng bị Không gian cắt chém, giờ lão biết, cái mình nhìn thấy rốt cuộc là cái gì.
Chính là hôm nay!
Vốn tưởng rằng, lần trước chính là cái mình nhìn thấy, kết quả. . . lão đã đoán sai.
Thần Số Mệnh, nhìn thấy thiên tinh số mệnh, hoặc sáng hoặc tối, e rằng. . . nữ thần số mệnh, không thấy được vận mệnh bên mình, cũng là như vậy.
Trong nháy mắt Thần tiên tri hoảng hốt, Lý Hạo vung kiếm cứ như linh dương móc sừng, răng rắc, Thần mặt trời đang trốn tránh kiếm ý, bị một kiếm xuyên thủng, lộ ra vẻ mặt không dám tin, không cam tâm!
Y, là Thánh Nhân đó!
Nhưng giờ lại chết còn không bằng một phế vật.
Thần lực trôi qua, đại đạo đứt đoạn, hữu tâm vô lực, trốn chết giống như chó, cũng là vẫn khó ngăn cản nhát kiếm này, nhát kiếm này, đánh nát thân thể của y.
Thần mặt trời có chút sầu thảm, nhìn thoáng qua nữ vương, thanh âm rất yếu ớt: "Trốn. . ."
Ngay sau đó, cứ như thái dương nổ tung, rống to một tiếng, vang vọng đất trời: "Trốn!"
Trốn mau!